“Như vậy mới phải chứ! Mọi người hoà thuận với nhau, không nên đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ đâu!”
Gia Cát Mặc Trần vỗ vai Lâm Phi Hải, sau đó chủ động đi tới trước mặt Lâm Phong, mỉm cười nói:
“Cậu Lâm đúng không? Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, xin cậu chỉ giáo nhiều hơn nhé!”
“Chưa đến mức chỉ giáo được đâu!”
Lâm Phong trả lời.
Adv
“Ha ha… Cậu Lâm còn trẻ mà đã có tu vi như thế, quả nhiên là thiên tài đầu tiên mà tôi gặp trong suốt một trăm năm qua!”
Gia Cát Mặc Trần không keo kiệt lên tiếng khen ngợi.
Mọi người nghe vậy đều nhìn Lâm Phong với vẻ mặt hâm mộ, không ngờ anh lại được tiền bối Gia Cát coi trọng.
Adv
Lâm Phong không nói gì.
Gia Cát Mặc Trần là người đầu tiên anh không nhìn thấu được kể từ khi xuống núi đến nay, điều này khiến anh nảy sinh cảnh giác!
Đương nhiên cũng chỉ là cảnh giác mà thôi!
Nếu Gia Cát Mặc Trần thể hiện ra gì đó sai sai, anh sẽ lập tức ra tay xử lý ông ta!
Thấy Lâm Phong có vẻ không muốn nói chuyện với mình lắm, Gia Cát Mặc Trần cũng không nói thêm gì nữa, thay vào đó quay sang nói với mọi người:
“Mọi người có biết vì sao tôi tập hợp mọi người lại đây không?”
“Không phải vì mỏ linh thạch hả?”
Đám đông nháo nhào đáp.
“Đúng vậy! Chính là vì mỏ linh thạch!”
Gia Cát Mặc Trần gật đầu, nghiêm giọng nói tiếp:
“Nhưng mỏ linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3494190/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.