“Ồ? Một thứ tốt như mỏ linh thạch ông ta độc chiếm một mình không được hả, tại sao lại nói cho mọi người biết?”
Vẻ khác thường thoáng hiện trong mắt Lâm Phong.
“Việc này tôi cũng không rõ lắm.”
Lưu Năng lắc đầu.
…
Adv
Khi hai người nói chuyện với nhau.
Cách đó không xa Gia Cát Mặc Trần cũng đang trò chuyện với các võ giả.
Ông ta có gương mặt điển trai, khí chất nho nhã, nụ cười trên môi vô cùng ấm áp, mang lại cho người ta cảm giác như gió xuân vậy!
Người như vậy rất khó để khiến người ta có ác cảm!
Adv
“À tôi thấy mọi người đã có mặt đông đủ rồi, chỉ thiếu mỗi người của nhà họ Vương, có chuyện gì vậy?”
Gia Cát Mặc Trần chợt hỏi.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều không hề do dự kể lại chuyện xảy ra ban nãy.
Gia Cát Mặc Trần dời mắt về phía Lâm Phong, vẻ nghi hoặc không muốn ai khác biết xẹt qua nơi sâu trong mắt ông ta.
“Lâm Phong, cậu gặp tiền bối Gia Cát mà sao không mau lại đây chào hỏi đi?”
“Đúng đó, chẳng lễ phép chút nào cả!”
Có lẽ vì Gia Cát Mặc Trần đã đến nên các võ giả không còn e dè Lâm Phong nữa, họ bắt đầu ồn ào, bắt Lâm Phong đi qua chào hỏi để chèn ép khí thế kiêu ngạo của Lâm Phong.
Không biết Lâm Phi Hải nghĩ gì mà khoé miệng hơi nhếch lên, ông ta cũng lớn tiếng nói:
“Lâm Phong, gặp tiền bối không chào hỏi, bản tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3494189/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.