Chương trước
Chương sau
“Không có ý gì, lẽ nào không đúng?” Nam Cung Thần Thoại lạnh nhạt hỏi.

“Ông…”

Vẻ mặt Lâm Phi Hải xấu xí, định nói thêm gì đó nhưng bị Ngưu Bôn cản lại.

“Vô dụng!” Nam Cung Thần Thoại phì cười.

Adv

Mấy võ giả đi theo Nam Cung Thần Thoại cũng cười rộ lên, trong lời nói đều có vẻ chế giễu nhà họ Lâm.

Nghe thấy những từ ngữ nhục nhã đó, Lâm Phi Hải nắm chặt hai tay, vẻ mặt cực kì khó coi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không muốn vì bản thân hấp tấp mà cả nhà bị phiền phức!

Nhìn thấy vậy, đám võ giả có mặt đều có vẻ sợ hãi.

Adv

Bọn họ nghe nói, nhà Nam Cung và nhà họ Lâm bất hòa, xem ra là đúng như thế!

Trước đây nhà họ Lâm còn cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng chính là Lâm Phi Dương còn sống, cũng không sợ gì nhà Nam Cung! Đáng tiếc Lâm Phi Dương cố tình đột phá võ đạo tông sư, tẩu hỏa nhập ma, bỏ mình, từ đó trở đi nhà họ Lâm dần xuống dốc!
Nhà Nam Cung? Lâm Phong âm thầm suy nghĩ, nhớ rõ trước kia mình có gϊếŧ hai người nhà họ, một là Nam Cung Tầm, một là Nam Cung Vấn Thiên, không phải đều là hậu bối của lão già kia sao?



Lúc này có hai đội ngũ khác bước nhanh tới, trong đó có một người đàn ông mặc áo xanh dẫn đầu một đội. Tuy rằng thực lực không đỉnh nhất nhưng cũng đã ở Tiên Thiên Cảnh tầng bảy!

Lâm Phong đứng đó, từ tiếng bàn tán của đám võ giả mới biết được người đàn ông đó tên Trương Tuyền, là người của nhà họ Trươn ở Kinh Hàng, nhà họ Trương cũng là một thế lực không nhỏ ở đây!

Người cầm đầu đội còn lại là một thanh niên áo đen chừng ba mươi tuổi, thanh niên này tên Vương Thước, mới Hậu Thiên Cảnh tầng năm, nhưng đám võ giả sau lưng thì có Tiên Thiên Cảnh, thực lực cũng coi như mạnh!
“Đây không phải là ông Thần Thoại sao? Không nghĩ ông tới sớm thế.”

Vương Thước đưa mắt nhìn hiện trường, lúc nhìn thấy Nam Cung Thần Thoại, hai mắt sáng lên, tiến tới chào hỏi.

“Thước Nhi hả? Sao cha cháu không tới, mà để cháu tới?” Nam Cung Thần Thoại mỉm cười hỏi.

Thái độ của lão ta với Vương Thước rất tốt, khác biệt hẳn so với những người khác!

“Chú của cháu bị người gϊếŧ chết ở Vân Xuyên, cha cháu đang đến đó điều tra!” Vương Thước đáp.

“Vương Minh bị gϊếŧ?” Nam Cung Thần Thoại nhíu mày.

“Đúng vậy, trước kia Vân Xuyên có tin đồn có mộ tiên nhân. Chú của cháu và mấy ngời bạn cùng đi, kết quả không trở lại nữa, khi tìm thấy được thì đã là thi thể lạnh như băng! Chú của cháu chết rất thảm, bị người ta chọc hơn trăm đao! Đao không chọc vào chỗ hiểm, cuối cùng đến cậu nhỏ cũng bị cắt.”
Nói tới chuyện này, vẻ mặt Vương Thước cực kì tối tăm!

Đây là khıêυ khí©h lớn nhất với nhà bọn họ, nhất định phải tìm được hung thủ, lăng trì xử tử mới được!

Những người khác nghe thấy việc này đều nhỏ giọng xì xào.

“Khó trách gần đây ở các chỗ ăn chơi của Kinh Hàng không còn thấy Vương Minh nữa, ra là đã chết!”

“Bị thọc hơn trăm đao, chết thảm quá!”

“Tôi nghe nói Vương Minh này rất biếи ŧɦái, bình thường còn diệt cả nhà người ta, làm nhục vợ con người ta… Coi như là báo ứng đi.”



Câu nói cuối cùng rất nhỏ nhưng bị một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng bốn sau lưng Vương Thước nghe thấy!

“Mày lăn ra đây cho tao! Dám sỉ nhục người nhà họ Vương!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.