Long Ngạo Thiên nghe vậy thì ánh mắt lóe lên một tia sáng, lập tức cười khẩy nói:
"Lâm Phong muốn tiêu diệt Phong Vân Bang, nhưng tôi lại cứ không cho cậu ta tiêu diệt đó! Thật sự tưởng rằng muốn làm gì ở thành phố Kim Lăng là làm đó à? Hơi tí là diệt cả nhà người ta!"
Vân Trung Thiên nghe vậy không nói gì, nhưng trong lòng thì thở dài một hơi.
Chỉ mong đến lúc đó đừng có rước thêm phiền toái lớn gì!
...
Adv
Trăng tròn như mâm bạc.
Trong một khu rừng nhỏ trong công viên, một người đàn ông mặc áo vải đang ngồi khoanh chân.
Người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người cường tráng, mặt chữ "Quốc", toàn thân tỏa ra một thứ khí thế không cho phép người lạ tới gần.
Ngoài ra.
Adv
Đằng sau anh ta còn có một thanh kiếm dài!
Thanh kiếm dài hơn bốn thước, bề mặt thân màu xanh sẫm, lưỡi kiếm đơn, sắc bén khủng khϊếp.
Đây là một thanh Tachi!
Hơn nữa... Trên chuôi kiếm được khắc rõ ràng hai chữ tiếng Nhật: "Danh kiếm"!
"Hồng hộc!"
Đúng lúc này, một tiếng thở hổn hển yêu kiều vang lên ở sâu trong rừng cây.
Người đàn ông mặc áo vải đột nhiên mở bừng hai mắt, giơ tay chém, âm thanh im bặt lại.
Nhìn kỹ lại, dưới lưỡi kiếm có một giọt máu đang từ từ chảy xuống, dưới ánh trăng, trông nó lại có phần lạnh lẽo đáng sợ!
"Loại người cẩu thả, đáng chém!"
Giọng nói của Đao Ma lạnh lùng.
Lúc này, điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3494149/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.