“Cậu biết lái máy bay à?” Trần Thiên Hủ kinh ngạc hỏi.
“Trước kia thì không.” Hoa Vân Phi lắc đầu.
“Vậy…” Trần Thiên Hủ ngẩn người.
“Tôi mới học được thôi! Thực ra lái máy bay cũng không có gì khó, nếu như để tâm học hành thì sẽ nhanh chóng biết nên thao tác thế nào thôi.” Trên gương mặt ốm yếu của Hoa Vân Phi xuất hiện một nụ cười.
“Ha ha…”
Adv
Mọi người vây xem bật cười, không ai tin lời Hoa Vân Phi vừa nói!
Vừa học được? Đây là câu chuyện rất hài mà bọn họ nghe được.
Bọn họ đều nhất trí cho rằng thanh niên trước mặt lái máy bay cũng chỉ là giả vờ nên mới nói như vậy.
Chỉ có Trần Thiên Hủ nhíu mày. Anh ta nhìn dáng vẻ của Hoa Vân Phi, không giống như đang nói đùa.
Adv
Nhưng chỉ trong mười giây, vô sự tự thông, học được cách lái máy bay cỡ vừa như thế này, đúng là khó mà tin được.
“Các người cười cái gì? Hoa viện sĩ trước kia vốn không lái máy bay! Anh ấy không có thời gian học mấy thứ này!” Tiểu Thanh không cam lòng lắm, nói.
Cô ấy nói vậy khiến mọi người cười càng to, nhưng không ai châm chọc, dù sao tính mạng của mọi người đều đặt lên vai Hoa Vân Phi!
“Các người…”
“Được rồi Tiểu Thanh, đừng nói nữa!”
Hoa Vân Phi cắt lời Tiểu Thanh, sau đó tiếp tục thao tác.
Hiện tại anh ta muốn loại bỏ hình thức lái tự động, khống chế máy bay quay về đường bay cũ, nhưng rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3494123/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.