Chương trước
Chương sau
“Cậu biết lái máy bay à?” Trần Thiên Hủ kinh ngạc hỏi.

“Trước kia thì không.” Hoa Vân Phi lắc đầu.

“Vậy…” Trần Thiên Hủ ngẩn người.

“Tôi mới học được thôi! Thực ra lái máy bay cũng không có gì khó, nếu như để tâm học hành thì sẽ nhanh chóng biết nên thao tác thế nào thôi.” Trên gương mặt ốm yếu của Hoa Vân Phi xuất hiện một nụ cười.

“Ha ha…”

Adv

Mọi người vây xem bật cười, không ai tin lời Hoa Vân Phi vừa nói!

Vừa học được? Đây là câu chuyện rất hài mà bọn họ nghe được.

Bọn họ đều nhất trí cho rằng thanh niên trước mặt lái máy bay cũng chỉ là giả vờ nên mới nói như vậy.

Chỉ có Trần Thiên Hủ nhíu mày. Anh ta nhìn dáng vẻ của Hoa Vân Phi, không giống như đang nói đùa.

Adv

Nhưng chỉ trong mười giây, vô sự tự thông, học được cách lái máy bay cỡ vừa như thế này, đúng là khó mà tin được.
“Các người cười cái gì? Hoa viện sĩ trước kia vốn không lái máy bay! Anh ấy không có thời gian học mấy thứ này!” Tiểu Thanh không cam lòng lắm, nói.

Cô ấy nói vậy khiến mọi người cười càng to, nhưng không ai châm chọc, dù sao tính mạng của mọi người đều đặt lên vai Hoa Vân Phi!

“Các người…”

“Được rồi Tiểu Thanh, đừng nói nữa!”

Hoa Vân Phi cắt lời Tiểu Thanh, sau đó tiếp tục thao tác.

Hiện tại anh ta muốn loại bỏ hình thức lái tự động, khống chế máy bay quay về đường bay cũ, nhưng rõ ràng mã hóa cho hình thức lái tự động vừa bị người kia sửa lại, anh ta cần nhanh chóng phá giải được nó.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên trán Hoa Vân Phi càng nhiều mồ hôi, sắc mặt càng tái nhợt.

“Hoa viện sĩ, cơ thể anh…” Tiểu Thanh lo lắng.

Hoa Vân Phi không trả lời, lấy laptop từ trong túi của bản thân ra, kết nối với điều khiển trên máy bay, mười ngón tay nhanh chóng gõ.
Đúng lúc này Hoa Vân Phi chợt phun ra một ngụm máu tươi.

“Hoa viện sĩ!”

Vẻ mặt Tiểu Thanh thay đổi, vội vàng đỡ Hoa Vân Phi.

Đám người đứng xem cũng căng thẳng, đại đa số bọn họ chẳng lo gì cho thân thể của Hoa Vân Phi, mà lo rằng nếu Hoa Vân Phi nằm xuống thì ai sẽ khống chế máy bay?

“Mẹ nó, mười phút rồi! Đừng có ngất!”

“Đúng vậy, mau tỉnh đi, mọi người đều giao tính mạng vào tay cậu đấy!”

Có mấy người sốt ruột nói.

Trong đó, tên đàn ông khắc chữ boy ban nãy còn lạnh lùng nói:

“Mẹ nó đừng giả chết! Mau tắt hình thức lái tự động rồi bay về cho bọn này đi! Nếu không ông đây đánh cho đấy!”

“Bốp!”

Trần Thiên Hủ tát tên đó bay ra ngoài, sau đó tiến lên đỡ Hoa Vân Phi, hỏi Tiểu Thanh:

“Có phải Hoa viện sĩ bị bệnh không?”

“Đúng vậy, Hoa viện sĩ mắc chứng ALS, anh ấy vốn ngồi chuyến bay này đến Vân Xuyên để gặp một danh y rồi chữa bệnh, không ngờ lại gặp phải chuyện này! Hu hu, điều kiện cơ thể hiện tại không cho phép anh ấy làm như vậy!” Tiểu Thanh đỏ bừng hai mắt.
Từ một năm trước khi cô ấy được cấp trên phái xuống chăm lo ăn mặc ở, đi lại của Hoa Vân Phi, cô ấy đã vô cùng kính phục người đàn ông này.

Người ấy quá thông minh, tao nhã, giúp mọi người làm điều tốt, dường như sẽ chẳng bao giờ tức giận.

Đáng tiếc trời cao ghen tị với người tài, khiến người này mắc chứng ALS!

Đây là một chứng bệnh liên quan đến thần kinh vận động, khiến toàn bộ cơ thể tê liệt, không thể nói được, không thể tự chăm sóc bản thân, mất chức năng của nam giới cho đến tử vong!

“Tiểu Thanh, đừng nói nữa!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.