Rất nhiều hành khách hoảng loạn vô cùng, có vài hành khách nữ còn sợ run, ôm đầu gào khóc.
Nhìn thấy vậy Tiểu Luyến Luyến ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, hỏi:
“Mẹ, có phải chúng ta sắp chết không?”
“Đừng nói linh tinh!”
Trần Y Nặc lắc đầu, sau đó đưa mắt xin giúp đỡ nhìn anh trai, lại phát hiện sắc mặt anh trai cũng khó coi.
Adv
Trần Thiên Hủ thở dài một hơi, vẻ mặt đau khổ:
“Em gái, xin lỗi, anh không nên vội vàng đưa em và Tiểu Luyến Luyến về Vân Xuyên như thế. Anh từng nghe qua về Phong Hành giả đó rồi, là một sát thủ hàng đầu trên web đen, thực lực ngang Tiên Thiên Cảnh! Đây cũng là lý do ban nãy anh không ra tay! Nếu hắn ta đã nói như thế, nhất định đã vạch xong kế hoạch hoàn hảo rồi.”
“Không có biện pháp gì sao?” Trần Y Nặc hỏi.
“Nơi này cách mặt đất chừng hai nghìn mét, dù là võ giả Thiên Cảnh nhảy xuống cũng sẽ thành thịt nát.” Vẻ mặt Trần Thiên Hủ đầy hổ thẹn.
Adv
Trần Y Nặc nghe vậy thì im lặng, nhất thời không biết nên nói gì.
Trong đầu cô ấy xuất hiện hình ảnh mình và Lâm Phong bị chia cắt, cả người rét run.
Cô ấy và con gái vất vả lắm mới chờ được ánh sáng cuộc đời, vì sao số phận lại giáng cho bọn họ một đòn khủng khϊếp thế này nữa?
Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên:
“Mọi người giữ tỉnh táo trước đã, bây giờ hoảng loạn cũng không để làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3488532/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.