“Bốp!”
Lâm Phong tiện tay tát một cái biến gã thành sương máu, sau đó nhìn quanh một lượt, nói:
“Còn ai nghĩ tôi quá đáng không?”
Nghe anh hỏi vậy, mọi người trong sân đều câm như hến, không dám thở mạnh. Ngay cả Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng định nói gì đó cũng giữ im lặng. Quá áp lực! Người thanh niên này, thủ đoạn rất độc ác. Nói gϊếŧ là gϊếŧ luôn, không cho người ta cơ hội mở miệng.
“Một đám người như kiến hôi! Trong lòng các người nghĩ gì tôi biết rõ, mà vẫn đứng đây nói nhăng nói cuội.” Lâm Phong cười lạnh.
Adv
Anh biết rõ Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng chế nhạo mình là vì thấy với thực lực của mình sẽ không dám ra tay làm gì. Nếu như đổi thành người khác ở đây, sợ là đã bị họ tiêu diệt luôn rồi!
Như vậy còn giả vờ trước mặt mình làm gì?
Thực sự là buồn cười!
Adv
“Lời tôi nói hai người nghe thấy không?” Lâm Phong lạnh lẽo hỏi.
Đỗ Tử Đằng run lên, cố nặn ra một nụ cười nói:
“Đã nghe rồi! Tối nay tôi sẽ về chuẩn bị đạn linh bạo cho cậu!”
“Tôi cũng vậy.” Thượng Quan Phi Hồng nói theo.
“Vậy thì tốt!” Lâm Phong cười lạnh một tiếng, lại nói:
“Cho các người ba ngày, ba ngày nữa tôi đích thân tới cửa thăm hỏi. Nếu như không có, đừng trách tôi vô tình!”
Thượng Quan Phi Hồng và Đỗ Tử Đằng nghe vậy đều thầm cười lạnh, thằng nhãi này phách lối quên đường về luôn rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3488499/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.