“Người anh em, chúng tôi đường đột quá! Tôi là Đỗ Tử Đằng của nhà họ Đỗ ở Vân Xuyên, tôi xin lỗi cậu trước.”
Đỗ Tử Đằng mỉm cười, lời nói cũng rất có thâm ý.
Đầu tiên là chỉ ra lai lịch của mình, cảnh cáo Lâm Phong, tôi không phải người cậu có thể trêu vào! Sau đó lại nói một câu xin lỗi hời hợt, ý rằng tôi đã cho cậu mặt mũi, cậu cũng nên nể mặt tôi, mọi người cứ vậy cho qua thôi!
Hắn ta tin rằng Lâm Phong nhất định có thể nghe hiểu ý mình.
Adv
“Đau bụng?”
Lâm Phong giương mắt nhìn, đá thẳng một cái vào bụng Đỗ Tử Đằng.
“Rầm!”
Đỗ Tử Đằng không phản ứng kịp, bị đá bay ra ngoài, cơ thể cong như con tôm, cuối cùng nặng nề đập xuống đất.
Adv
“Phụt!”
Đỗ Tử Đằng ôm lấy bụng, trong miệng phun ra máu tươi, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đã thay đổi cả vị trí, một lúc lâu sau không đứng lên nổi!
Nhìn thấy vậy, đám người có mặt đều tê rần cả da đầu.
Thanh niên này to gan quá nhỉ?
Gϊếŧ Nam Cung Tầm thì thôi, ngay cả Đỗ Tử Đằng cũng dám đánh? Chẳng lẽ cậu ta không biết đây là Vân Xuyên sao? Đánh người của nhà họ Đỗ trên đất Vân Xuyên, chẳng khác nào đánh nhau trên đầu Thái Tuế, không biết chữ chết viết thế nào!
“Một lời không hợp là đánh! Con mẹ nó quá hung tàn, còn ác hơn cả anh Thiên Hủ!” Trần Thiên Hành không nhịn được mà nói.
“Thật lợi hại! Anh trai này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3488498/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.