"Thật có lỗi thật có lỗi, lão già, thứ lỗi cho tôi vô lễ!"
"Cùng lắm thì sau khi đào mộ ông lên, tôi sẽ gọi ông một tiếng sư phụ!"
Lâm Phong vừa nói vừa bắt đầu đào mộ.
Ngôi mộ cũng không lớn, chẳng bao lâu sau quan tài đã lộ ra.
Nhìn chiếc quan tài gần như mới toanh, vẻ mặt Lâm Phong có hơi phức tạp.
Adv
Mấy chuyện như kiểu đào mộ thế này, đúng là vô cùng thất đức!
Nếu biết trước thì mình đã không giả khùng giả điên đi chôn nhiều đồ tốt như vậy rồi, bây giờ lại đào lên, đúng là như thằng ngu vậy!
"Quên đi, đã đến nước này rồi! Mình còn do dự gì nữa!"
Lâm Phong thở hắt ra, rồi mở quan tài ra luôn.
Adv
Nhưng ngay sau đó.
Con ngươi anh co lại!
Bên trong cỗ quan tài lại không có một cái gì!
"Chuyện gì đây?"
Lâm Phong hoàn toàn choáng váng.
Rõ ràng lúc trước chính anh đã đặt lão già cùng với chiếc túi càn khôn đó vào trong quan tài, sau đó tự tay chôn xuống dưới đất, sao bây giờ lại không có chứ?
Lẽ nào bị kẻ khác trộm mất?
Vẻ mặt Lâm Phong lạnh như băng, anh dùng thần thức thăm dò bốn phía, nhưng lại không phát hiện bất cứ dấu vết gì!
Nói cách khác, kể từ sau khi anh rời đi thì hẳn là cũng không có ai khác từng tới đây!
Nếu như vậy...
Thì cái xác và túi càn khôn trong quan tài đâu?
Lâm Phong nghĩ đến một chuyện đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3488486/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.