Chương trước
Chương sau
Lão ta có thể nhận thấy hẳn là Diệp Thiên Tâm không nói láo, lão ta không biết chuyện mộ ẩn của tiên nhân thật.

Điều này khiến kế hoạch của lão ta rơi vào hư vô, tâm trạng cũng tệ đi hẳn.

"Diệp Thiên Tâm, mày có thể chết đi rồi!"

Vương Minh không còn chơi liều nữa, lão ta chuẩn bị xử lý Diệp Thiên Tâm.

Nhưng đúng lúc này, vài tiếng "tách tách tách" vang lên, cổng chính nhà xưởng bị người bên ngoài đẩy ra.

Adv

Đám người nhao nhao nhìn về phía đó, thì thấy một thanh niên mặc áo trắng đường hoàng bước vào.

"Đêm hôm khuya khoắt mà náo nhiệt thật đấy!"

Lâm Phong vừa nói vừa nhìn thoáng qua Diệp Thiên Tâm đang bị trói trên chiếc ghế sắt.

Điều này khiến anh hơi kinh ngạc!

Adv

Diệp Thiên Tâm vẫn chưa chết?

Lúc đó trong điện thoại vang lên một tiếng kêu thảm thiết, anh còn tưởng rằng Diệp Thiên Tâm chết rồi chứ!
Chỉ là trông bộ dạng này của Diệp Thiên Tâm thì đoán chừng đã bị tra tấn không ít rồi!

Đáng thương thật!

Lâm Phong lắc đầu.

Cùng lúc này.

Diệp Thiên Tâm cũng đã nhìn thấy Lâm Phong, trong lòng lão ta quả thật không thể tin nổi.

Lúc nãy cậu Lâm vẫn đang ở Kim Lăng mà!

Mà Kim Lăng cách Vân Xuyên tận hơn một nghìn cây số, cho dù có đi máy bay thì cũng phải mất hơn hai tiếng!

Cậu Lâm chạy qua đây kiểu gì?

Chỉ chốc lát, mũi lão ta đã chua xót, không kìm được mà rơi nước mắt.

Vừa nãy lão ta đã chấp nhận số phận chờ chết rồi, không ngờ rằng lúc này cậu Lâm lại xuất hiện!

Người đàn ông nào cũng có một ánh sáng tín ngưỡng trong lòng mình!

Còn cậu Lâm chắc chắn là ánh sáng trong cuộc đời u ám của lão ta...

"Cậu là ai?"

Lúc này, Vương Minh lên tiếng.

Đôi mắt của lão ta tùy ý quan sát Lâm Phong từ trên xuống dưới.
Sau khi phát hiện ra Lâm Phong không có bất cứ khí tức võ đạo nào thì vẻ mặt lão ta lập tức bình tĩnh lại.

Mặc dù không biết sao mà Lâm Phong có thể tìm đến nơi này, nhưng mà cũng không cần thiết phải quá để ý tới một người thậm chí còn chẳng phải một võ giả làm gì, sau khi hỏi rõ lai lịch thì tiện tay đập chết thôi.

Có một người ở hiện trường vẻ mặt tái nhợt, toàn thân rét run.

Người này chính là cô nàng xấu xí Miêu Vô Song!

Vì ngay khi Lâm Phong vừa bước vào, cổ trùng chúa trong người cô ta lại xuất hiện phản ứng vô cùng khủng hoảng! Cảm giác này như thể gặp phải thiên địch mà mình không thể nào chiến thắng được vậy!

Trong tộc Vu, mỗi một cổ sư đều nuôi nấng một cổ trùng chúa riêng của mình.

Cổ trùng chúa này được sản sinh ra từ cuộc chém gϊếŧ giữa muôn vạn cổ trùng, lấy máu tươi của cổ sư làm bí pháp nuôi dưỡng của tộc Vu.
Bởi vậy giữa cổ trùng và cổ sư có thể nói là tâm mạch tương liên, cổ trùng có bất cứ tâm trạng gì thì cổ sư đều có thể cảm nhận được ngay!

Miêu Vô Song đã từng đối phó với một cường giả siêu cấp Hậu Thiên bậc chín, nhưng cho dù đối mặt với tên cường giả kia thì cổ trùng chúa của cô ta cũng không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.

Mà lúc này đây.

Đứng trước thanh niên áo trắng bỗng dưng xuất hiện trước mặt này, cổ trùng chúa của cô ta lại sợ hãi run lẩy bẩy sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.