Sau khi cúp máy, Vương Minh nhìn về phía Diệp Thiên Tâm bằng ánh mắt đùa cợt, lão ta từ tốn nói:
"Sao hả? Tao cũng cho mày thấy rồi đó! Giờ mày có thể nói cho tao biết lúc trước mày đi tìm Tăng Tam Thủy làm gì không hả?"
"Tao có thể kể mày nghe, nhưng mày bắt buộc phải thả cháu gái ruột tao ra."
Giọng nói của Diệp Thiên Tâm khàn khàn.
Trong lòng lão ta vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì.
Adv
Bây giờ thì lão ta làm gì được chứ?
"Thả ra?"
Vương Minh không nhịn được bật cười một tiếng.
"Diệp Thiên Tâm, mày phải hiểu rõ một điều này! Bây giờ tao là ba của con bé, mày nói xem liệu con bé có rời xa tao không?"
Adv
"Cùng lắm tao cũng chỉ có thể đảm bảo với mày là sau này sẽ đối xử tốt với con bé, coi con bé như cục cưng áo bông nhỏ, cho con bé được ăn toàn thịt, không phải khổ sở!"
"Vương! Minh!"
Hơi thở Diệp Thiên Tâm dồn dập, đôi tay nắm chặt lại.
Mu bàn tay lúc nãy bị dao đâm giờ lại bỗng nhiên rách ra, máu thịt be bét, nhưng lão ta lại như không cảm nhận được gì cả!
Cơ thể có đau đớn đến nhường nào cũng vẫn thua xa nỗi đau trong lòng!
Giờ phút này ông ta ước gì mình là một võ giả Tiên Thiên cảnh biết bao, nếu vậy ông ta có sẽ đè cái tên chó má Vương Minh này xuống đất mà mài thật mạnh!
Nhưng hiện thực lại tàn khốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3488479/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.