Chương trước
Chương sau
Nếu như có người quen ở đây sẽ phát hiện họ chính là những tồn tại tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ đạo Vân Xuyên.

Người đàn ông hơi béo tên Tây Môn Xuy Phong, tu vi Hậu Thiên Cảnh tầng một, am hiểu sử dụng đao pháp, tuyệt kĩ bá vương đao xuất hiện, khó mà tìm được kẻ địch cùng cảnh giới.

Người đàn ông gầy hơn không có tên họ, biệt hiệu Khỉ Ốm, cũng là tu vi Hậu Thiên Cảnh tầng một, am hiểu thân pháp thuật, hành động như gió, từng chạy trốn thành công ngay trước mặt một vị võ giả Tiên Thiên Cảnh.

Người phụ nữ áo đỏ tên Miêu Vô Song, tu vi võ đạo không cao, mới chỉ Địa Cảnh trung kỳ nhưng cổ thuật trong tay xuất thần nhập hóa khiến người khác khó lòng phòng bị!

Adv

Ba người ai cũng có tuyệt kĩ, hợp tác với nhau, cho dù là cao thủ Hậu Thiên Cảnh tầng bốn, năm cũng đối phó được.
“Vương Minh, mau giải quyết nó đi! Hành hạ một phế vật thế không có ý nghĩa gì. Chúng ta còn có việc khác cần làm.” Tây Môn Xuy Phong không nhịn được nói.

Adv

“Anh Tây Môn nói vậy là sai rồi, có lẽ trên người Diệp Thiên Tâm này còn giữ bí mật mà về hành trình của chúng ta!” Vương Minh mỉm cười.

“Có ý gì?” Khỉ Ốm nhíu mày hỏi.

“Vương Minh, có chuyện gì thì nói thẳng, đừng ở đây quanh co lòng vòng.”

Hai bắp đùi trắng như tuyết của Miêu Vô Song tiến lên trước, trên gương mặt gồ ghề là vẻ bình tĩnh.

Ba người bọn họ và Vương Minh hợp tác với nhau lần này đến Vân Xuyên chủ yếu là vì một ngôi mộ cổ.

Trước kia, võ đạo giới Vân Xuyên truyền ra một tin tức, nói ở một ngọn núi phía bắc Hoành Đoạn sơn có một ngôi mộ của tiên nhân. Bên trong ngôi mộ có rất nhiều thứ tốt, linh đan diệu dược, công pháp vũ khí nhiều vô kể!
Khi tin này được truyền ra vẫn luôn bị người nghe cười mỉa, không ai chịu tin!

Mãi đến ba ngày trước, có một tộc trưởng của một tộc nhỏ đột phá từ Địa Cảnh sơ kỳ lên Hậu Thiên Cảnh chỉ trong một đêm, tộc trưởng của tộc này nói rằng mình lấy được một viên đan dược trong ngôi mộ cổ kia, ăn vào rồi tu vi mới tăng lên điên cuồng như thế.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ giới võ đạo của Vân Xuyên đều chấn động.

Thậm chí là võ giả các nơi lân cận cũng chạy tới Vân Xuyên, muốn tìm mộ cổ trong tuyền thuyết này.

Bốn người bọn họ nghe được tin này, từ bên ngoài tới đây, đều chọn hợp tác với nhau!

Kết quả còn chưa có manh mối về mộ cổ, thì Vương Minh lại trả thù riêng ở đây, điều này khiến ba người còn lại không hai lòng.

“Theo tôi được biết, Tằng Tam Thủy và Diệp Thiên Tâm này hơn hai mươi năm trước chính là anh em vào sinh ra tử!” Vương Minh mỉm cười, nói câu đầy hàm ý.
Ba người kia nghe vậy liếc nhìn nhau, lập tức hiểu ý Vương Minh.

Tằng Tam Thủy chính là tộc trưởng tộc nhỏ đã gặp may kia!

Sau khi tin tức truyền ra, nhà họ Tằng bị rất nhiều nhân vật lớn theo dõi, hoàn toàn không tới lượt bọn họ đi vào điều tra.

Nhưng nếu Diệp Thiên Tâm và Tằng Tam Thủy là bạn tốt thì có thể lấy được ít tin tức từ chỗ Diệp Thiên Tâm.

“Nhưng… Ông cũng nói là chuyện hơn hai mươi năm trước rồi.”

Miêu Vô Song bình tĩnh nói.

“Nói vậy là sai rồi, Diệp Thiên Tâm và nhà họ Tằng có mối quan hệ sinh tử! Trước kia khi tôi dẫn người tới tiêu diệt nhà họ Diệp, Diệp Thiên Tâm không còn đường lui đành phải đến nhà họ Tằng trốn một thời gian. Kể cả lúc này, tôi đã điều tra rồi, mấy ngày trước khi Diệp Thiên Tâm tới Vân Xuyên, đã ghé thăm nhà họ Tằng đầu tiên! Bà nói xem nó có biết chút tin tức nội bộ nào không?”

Vương Minh cười khẽ một tiếng, rồi nghiêm túc nói:

“Tuy rằng thực lực của bốn người chúng ta cũng không tệ, nhưng lúc này sự kiện mộ cổ có ảnh hưởng quá lớn! Thậm chí một vài lão quái vật Tiên Thiên Cảnh cũng bị thu hút! Nếu như không tìm đường tắt, thì nước canh chúng ta cũng không uống được!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.