Cơn mưa tạnh hẳn, ánh mặt trời lấp ló phía xa góc chân mây. Thái tử Uông Điệp giật mình tỉnh giấc. Ngài ấy trải qua một giấc mơ khá dài. Nỗi niềm nặng trĩu châu thân, nhìn nụ hoa chưa kịp hé nở đã bị người hái đi, thái tử xót xa làm sao.
Vệt nắng ban mai ngọt ngào như người con gái đó. Từng lời nói, cử chỉ xáo động trái tim.
Chỉ là kẻ chiến bại trên tình trường, tại sao ta không cam tâm thế này?
- Điện hạ!
Uông Điệp ngước mắt nhìn An Ngọc. Hắn chậm rãi vào báo tin.
- Chuyện đại lễ cứ tiến hành theo truyền thống. Ngươi nhanh chóng cho cẩm vệ quân chuẩn bị hỗ trợ hoàng thành.
- Thưa vâng!
Có vẻ Uông Điệp đang cố gắng hoàn thành trọng trách. Cương vị trữ quân làm ngài khá áp lực. Nguồn cơn phiền muộn bắt nguồn từ lúc trở thành thái tử. Bao nhiêu năm sống dưới sự áp đặt của hoàng hậu, ngài đã mất đi rất nhiều thứ.
Người bạn ấu thơ Khương Tử Phong. Nỗi đau len lỏi khi hay tin hắn là một sát thủ và người con gái ngài yêu mến lại trở thành vương tử tần.
Bao mặc cảm xuất hiện. Quyền lực thái tử có thế thôi sao? Trong khi vương tử đất Vân Chu nắm đại tinh binh uy chấn thiên hạ.
Rốt cuộc, giang sơn này do ai quản? Sao ngươi cứ như mồi lửa sẵn sàng hủy diệt đất Diên Phong?
Mang tâm tư sang ngự thư phòng, Uông Điệp không thoát khỏi ánh nhìn hoàng đế. Uông Chính Nghiêm vuốt bộ râu dài điểm bạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-khuynh-thanh/994095/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.