Gió lồng lộng thổi, đám mây vần vũ dữ dội trên đỉnh đầu. Sấm chớp rền vang báo hiệu cơn mưa lớn. Trịnh Đạt tối sầm mặt, hắn thậm chí không dám di chuyển thêm bước chân nào nữa.
Vẫn gương mặt đó, ánh mắt đó, kẻ mà hắn đang đối diện hoàn toàn không sai khác một ngày cách đây nhiều năm về trước. Nỗi ám ảnh mang tên sát thủ, Trịnh Đạt cảm giác bé nhỏ khi đứng gần vương tử Vân Chu lạnh lùng, trầm mặc.
- Khương Thập Lang...
Ba chữ hắn thốt lên thật nặng nề. Những lưỡi kiếm gãy cắm đầy ra đất. Nhìn thanh Thiết Trảo bóng loáng tưởng in cả mặt mình trên đó, Trịnh Đạt toát hết mồ hôi lạnh.
- Công tử...
Lục nương thều thào, bà ấy giơ bàn tay run rẩy về phía Lang. Thật chậm rãi và từ tốn, anh chỉ phẩy tay một cái là hai con sói lớn xông ra. Trịnh Đạt cùng đám binh lính hốt hoảng bỏ chạy.
- Bà...bà là Liễu Như Ngọc phải không?
Ngọc Mai nói giọng nghẹn đắng. Nàng giữ chặt những vết thương, không để máu tuôn ra từ người Lục nương. Làn da lạnh dần, nỗi lo sợ âm ỉ cháy trong trái tim nàng. Lục nương khẽ cười, bà ấy chạm nhẹ gương mặt có thể là lần cuối cùng nhìn thấy.
- Con à...
Giọt nước mắt chợt rơi trên má, Ngọc Mai cố kiềm chế cơn đau tái tê, uất nghẹn dồn nén bấy lâu. Nàng không muốn chấp nhận sự thật này. Nàng không thể!
- Không đúng! Không đúng...
Ngọc Mai đột ngột đứng dậy, nàng lùi dần ra sau. Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-khuynh-thanh/994089/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.