Chương trước
Chương sau
“Hỡi vương hậu đáng kính, người xinh đẹp và quyến rũ nhất ở đây là ngài, nhưng người xinh đẹp và quyến rũ nhất thế gian này là người đang sống trong Rừng Tối. Cậu ta ngon lành hơn ngài gấp trăm lần. “
Tân vương hậu lòng dạ hẹp hòi đã vô cùng tức giận khi nghe thấy câu trả này. Gã thẹn quá hóa giận, cắn chặt môi dưới, hai gò má trắng bị lửa giận nung đỏ. Gã kinh ngạc và buồn bực không chỉ vì vương tử Bạch Tuyết còn chưa chết mà còn vì hộ vệ của gã lại dám phản bội!
“Bạch Tuyết ghê tởm…”
Vương hậu buồn bực đi qua đi lại, gã ghen ghét điên cuồng mỹ mạo của vương tử Bạch Tuyết. Thêm việc hộ vệ phản bội lại càng làm gã khó mà tin tưởng thêm một ai khác. À, không biết chừng những tên đó còn đang lén tơ tưởng đến vương tử Bạch Tuyết trong rừng sâu.
Vương hậu trong cơn cuồng nộ, càng nghĩa càng giận nên gã đã ra quyết định. Chính tay gã sẽ đưa vương tử Bạch Tuyết biến mất khỏi thế gian này.
“Nó ở đâu trong Rừng Tối?”
Vương hậu giận dữ hỏi gương ma.
Gương ma thành thật đáp lời: “Trong một căn nhà gỗ nằm ở phía tây Rừng Tối, ở đó có bảy chú lùn sống với cậu ta.”
Sau khi tân vương hậu biết được chỗ ở của vương tử Bạch Tuyết thì bắt đầu điều chế thuốc độc. Gã dùng nó bôi đều lên một trái táo đỏ và chính trái táo này sẽ hại chết Bạch Tuyết bé nhỏ.
Vương hậu cải trang và đổi đồ xong xuôi thì ngắm nhìn dáng vẻ của mình trong gương, một hồi sau gã mới thỏa mãn gật đầu. Mới sáng sớm gã đã rời khỏi tòa thành, phủ thêm một lớp áo choàng và xách thêm một cái giỏ, đi đến phía tây khu rừng.
Dựa theo hướng dẫn của gương ma, căn nhà gỗ cũng không quá khó tìm. Mặt trời còn chưa ló dạng thì tân vương hậu đã tìm thấy nó. Gã lộ ra nụ cười dưới lớp ngụy trang rồi tiến lên gõ cửa:
“Có ai ở nhà không?”

Lúc này, các chú lùn đang ở bên ngoài cố gắng kiếm thật nhiều cỏ khô, lá non và hái những hoa quả tươi ngon nhất đem về nên trong nhà chỉ còn mỗi vương tử Bạch Tuyết.
Phải đến giữa trưa thì các chú lùn mới trở về. Lúc này, Bạch Tuyết mới chơi đùa cùng dương v*t giả, đạt cao trào một lần thì tựa hờ vào bên giường, hồi tưởng lại dư vị khoái cảm sung sướng cùng mãnh liệt ban nãy. Cậu vô cùng chờ mong món đồ chơi tiếp theo của các chú lùn, còn có thật nhiều trò chơi thú vị khác nữa.
Chính vì thế mà khi tiếng gõ cửa vang lên, vương tử nhỏ cảm thấy rất kỳ lạ ——
Các chú lùn thì không cần gõ cửa để vào nhà, nhưng trong rừng dường như chẳng có người nào khác sinh sống cả?
Chẳng lẽ cũng có ai đó đáng thương, bị vứt bỏ trong rừng như mình ư?
Vương tử Bạch Tuyết tiện tay lấy một bộ quần áo mỏng khoác hờ lên người. Quần áo cũng coi như che đi những dấu vết mập mờ trên đùi. Bây giờ hai chân của cậu sắp nhũn ra rồi nhưng cậu vẫn nhanh chóng mở cửa, sau đó sững sờ.
Ngoài cửa là một người mặc áo choàng đen, tay cầm giỏ, bên trong có rất nhiều hoa quả mà các chú lùn đã từng đập nát rồi bôi lên người cậu. Có điều gương mặt khuất sau tấm áo choàng lại đem đến cho cậu một cảm giác quen thuộc lạ kỳ.
“Xin hỏi vị khách này, ngài là…” Người ngoài cửa không có động thái gì nên vương tử Bạch Tuyết bèn chủ động mở lời. Cậu có một giọng nói ngọt ngào dịu dàng, gần như có thể hòa tan ma quỷ có lòng dạ cứng rắn nhất.
Quả thực tân vương hậu đã sững sờ đôi chút, đã rất lâu rồi gã không nhìn kỹ thiếu niên bị gã xem là kẻ địch này. Trong một thoáng thế mà gã lại sinh ra cảm giác xem người trước mắt là một loại hoa quả quyến rũ căng mọng, ghẹo người đến hái. Trông ngon ngọt cực kỳ!
Vương tử Bạch Tuyết đích thực có những điểm khác biệt về ngoại hình so với trước khi rời khỏi lâu đài.
Giờ đây dưới sự chăm lo tưới tắm ngày đêm của tinh dịch mà mái tóc đen như gỗ mun, làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa, đôi môi đỏ tươi như màu máu đã xuất hiện một sự trong sáng ngây ngô xen lẫn nét quyến rũ không sao miêu tả được.
Cơ thể đầy đặn thoắt ẩn thoắt hiện sau lớn vải khoác hờ, hai chân thon dài biến mất bên trong vạt áo, đường cong duyên dáng bên trong lại bị vải áo dính sát vì dâm dịch lúc hoan ái lưu lại, lộ rõ mồn một.
Vương hậu vội nuốt một ngụm nước bọt, kinh hoàng nhận ra bản thân không thể nào chống cự lại sức hút lặng lẽ từ thiếu niên trước mặt gã.
Vương tử Bạch Tuyết nhạy cảm nhận ra cơ thể của vương hậu nảy sinh biến hóa. Cậu đã quen với việc đàn ông tỏa ra khí thế giống đực nên lập tức hiểu được mà mỉm cười vừa ngây thơ vừa hiền lành:
“Xin hỏi vị khách này, có phải ngài đang cảm thấy khó chịu không?”
Trong lúc cất lời thì vương tử nhỏ đã nhận lấy cái giỏ của vương hậu đặt xuống bên chân mình, sau đó cậu hạ thấp người, nhẹ nhàng vuốt ve dương v*t đã cứng rắn, gồ lên khỏi lớp áo choàng của vị khách lạ.
“Tôi có thể giúp ngài đấy… Chỉ là…” Vương tử Bạch Tuyết liếc sang giỏ trái cây bên chân, “Ngài có thể cho tôi một quả táo không, thưa ngài?”
“Hừ… Đương nhiên là được…”
Vương hậu đã gần như quên mất lý do mình lại đến đây. Hạ thể của gã được bàn tay mềm mại của vương tử Bạch Tuyết bao lấy, sung sướng sắp nổ tung. Gã chụp lấy eo của cậu, miễn cưỡng kéo cậu lên bàn rồi xé nát lớp vải che tạm cơ thể của vương tử, kéo quần áo mình ra và để cây hàng đang cương cứng vào giữa hai chân của cậu.
“Chỉ cần cậu hầu hạ ta thoải mái, tất cả sẽ là của cậu…”
Vương tử Bạch Tuyết vui vẻ mỉm cười. Cậu dùng một tay vuốt ve cây gậy th*t nóng hổi kia, tay còn lại tách ra hoa huy*t của mình,  đưa chân quấn chặt lấy eo của vị khách mang lại cảm giác lạ lẫm xen lẫn quen thuộc này, chủ động xoay eo nhè nhẹ để mài cọ dương v*t của đối phương.
“Ngài hào phóng quá… Ha ưm… Không biết ngài muốn cái miệng nhỏ nào đây…”
Lúc này, vương hậu mới phát hiện thân thể có điểm diệu kỳ của vương tử Bạch Tuyết. Điều này lại cang làm hạ thân của gã cứng rắn hơn, trực tiếp đâm gậy th*t vào trong hoa huy*t của vương tử, trêu chọc cậu thở gấp một trận.
“Ư… lớn quá… vào… vào rồi…” Vương tử Bạch Tuyết đưa một tay ôm lấy bả vai của vị khách nọ, tay còn lại run rẩy cầm lên một cây dương v*t giả, đưa cho người đang bắt đầu chuyển động ra vào.
“Xin, xin ngài… giúp tôi… ưm.. cái này… cắm vào cái miệng nhỏ phía sau… được không?”
“Nhóc lẳng lơ, một cây này không đủ thỏa mãn cậu sao?”
Tân vương hậu t*ng trùng ngập não, trong cơn đói khát làm sao chống cự được khiêu khích như thế. Gã chỉ cảm thấy gậy th*t của mình được miệng nhỏ ấm nóng hút luôn cả linh hồn, sướng rơn như bay lên thiên đàng.
Gã nhận lấy dương v*t giả và dùng những từ ngữ thô tục lăng nhục thân thể dâm đãng dưới háng mình, tay liên tục đét vào mông của Bạch Tuyết, đổi lấy những tiếng rên sảng khoái của vương tử.
Ngay sau đó, khi tân vương hậu thỏa mãn nguyện vọng của vương tử nhỏ. Nước dâm ồ ạt giúp cửa cúc huyệt được bôi trơn dị thường, vương hậu thuận lợi nhét cây hàng giả vào trong đường vào nhỏ hẹp và nhận thấy cơ thể dưới thân bắt đầu run rẩy, gậy th*t lập tức bị hút gần như tinh quan thất thủ.
Vương hậu tiếp tục cày cấy đâm thọc lỗ thịt non mềm của vương tử Bạch Tuyết. Với kích thước dương v*t kinh người, mỗi một cú thúc đều đâm đến nơi sâu nhất, thiếu điều nhét cả tinh hoàn vào trong. Phần đỉnh đầu cứng rắn mỗi lần rút ra đâm vào lại chọn một nơi mẫn cảm khác mà đâm, kích thích vương tử nhỏ cả người tê rần như bị điện giật.
Đắm chìm giao hợp cùng một người xa lạ đem lại cảm giác quá kỳ lạ vui sướng, khiến vương tử Bạch Tuyết như bị ném vào một nơi trập trùng sóng biển. gậy th*t cứng rắn nóng hổi tung hoành ngang ngược bên trong cơ thể cậu tạo nên khoái cảm dồn dập, chèn ép thịt non sâu trong hoa huy*t, cắm vào khiến nơi đó vừa trướng vừa đầy.
Lỗ hậu của cậu bị dương v*t giả cắm rút liên tục, tiếng nước nhóp nhép phát ra, chuyển động dường như chẳng có quy luật nhưng lại đâm chính xác vào cúc tâm của vương tử, làm cậu bất ngờ kêu rên.
“Ư ư… ưm ưn… Được lấp đầy… thật tuyệt…  a a… muốn… ư… sắp cao trào, phun nước…”
Vương tử nhỏ mẫn cảm dưới sự công kích mãnh liệt của tân vương hậu mà không ngừng run rẩy, đã lâu chưa xuất, mầm non nhỏ mềm bắn ra, hai cái miệng dưới thân không ngừng nuốt ăn gậy th*t và dương v*t giả cũng đạt cao trào, phun nước làm ướt hết áo choàng của tân vương hậu.
Một thiếu niên toàn thân ửng đỏ trần trụi bên trên bàn gỗ, lắc lư hông eo điên cuồng nghênh hợp thao làm, bộ dáng si mê này rõ ràng là đã bị cao trào liên tiếp làm cho thất thần.
Mà vương hậu ở bận rộn ra vào lại quần áo chỉnh tề, vòng eo mạnh mẽ không ngừng thúc vào nơi tiêu hồn giữa hai chân vương tử Bạch Tuyết, tay gã cầm dương v*t giả, biến đổi đủ góc độ kích thích điểm mẫn cảm của nhóc lẳng lơ dưới thân mình.
Bạch Tuyết đưa tay giữ lấy đầu của tân vương hậu, để gã vùi vào trước ngực mình mà gặm cắn núm vú. Thịt vú non mềm được đầu lưỡi của đối phương liếm láp giải ngứa mà sinh ra khoái cảm. Vương tử nhỏ càng thêm ưỡn ngực, để vị khách này có thể hưởng dụng nhiều hơn.
Vương tử Bạch Tuyết chỉ cần tưởng tượng đến việc những chú lùn có thể quay về bất cứ lúc nào là toàn thân cậu trở nên hưng phấn ngay lập tức, mẫn cảm đến mức cơ thể phiếm hồng —— Không chừng các chú lùn đã có mặt ở bên ngoài, hào hứng vô cùng theo dõi cậu dây dưa cùng một vị khách lạ, cảnh tượng vị khách này cắm vào lỗ nhỏ của cậu, khiến dâm dịch văng tung tóe khắp nơi đều lọt vào mắt của bọn họ, trong khi bọn họ thì vừa nhìn vừa dùng tay lôi ra những cây hàng khủng, bàn tay dâm…
Trong cơn hưng phấn không dứt, hoa huy*t của vương tử Bạch Tuyết càng co rút mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Sau đó tân vương hậu cảm thấy tầng tầng lớp lớp thịt non mềm mại chen nhau hút lấy gậy th*t của gã, lối vào chật hẹp nóng ẩm kích thích từng điểm mẫn cảm, không bao lâu sau, gã đã thở hổn hển rồi bắn ra.
Cả hai lăn lộn trong căn nhà không người, cùng nhau thử đến mấy loại tư thế khác lạ. Tân vương hậu lần lượt hưởng thụ phục vụ của ba cái miệng nhỏ, sự khác biệt chỉ nằm ở cửa vào mềm mại ẩm ướt, còn lại vẫn chặt chẽ tiêu hồn như nhau. Chúng trêu chọc gã thần hồn điên đảo, chỉ hận không thể làm chết cậu nhóc phóng đãng trước mắt.
“Ưn ưn a… Ngài thật lợi hại… Hưm a… Làm tôi thật thoải mái… Mạnh hơn… A a a a… Đâm trúng điểm dâm rồi… hưm ~”
Vương tử Bạch Tuyết lời nói lộn xộn, lắc lư mông nghênh đón tiết tấu thao làm, ý đồ để gậy th*t thao vào sâu hơn nữa.
“Thật nóng… a… lại sắp trào nước… sắp a a a a a —— “
Mãi đến khi mặt trời xuống núi, vương hậu càn quấy tới chiều tối, mới không điên cuồng chơi vương tử Bạch Tuyết nữa. Gã chỉ để gậy th*t bên trong cúc huyệt của cậu, dựa vào đống cỏ khô bên tường nhắm mắt nghỉ ngơi, hưởng thụ lỗ nhỏ của vương tử nhỏ tự động hút lấy hút để.
Vương tử Bạch Tuyết cũng hơi rã rời. Cậu ngồi trên gậy th*t, hô hấp nhẹ nhàng và vươn tay cầm lên trái táo bị lãng bên trong rổ, ngắm nghía. Cậu cảm thấy vị khách này có vẻ đã chìm vào giấc ngủ, gậy th*t cũng không còn quá cứng rắn nên có chút mất mát mà đứng dậy, mặc kệ dương v*t mềm nhũn nằm trong huyệt nhỏ của cậu tuột ra ngoài cùng tinh dịch còn chưa hấp thu hết chảy dọc xuống cẳng chân cậu.
Vương tử Bạch Tuyết cũng chẳng màng đến. thậm chí còn quẹt một chút đưa lên miệng liếm thử, chép miệng hai mắt mê ly: “Sữa của vị khách này… có vị ngon thật…”
Vương tử nhỏ ngồi bên cạnh tân vương hậu, đưa tay lau sạch tinh thủy dính trên gậy th*t của gã rồi bôi lên trên trái táo. Vương tử Bạch Tuyết đáng thương không hề biết rằng trái táo trong tay cậu có độc, ngay lúc này, tân vương hậu vừa mở mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn vương tử Bạch Tuyết cắn một miếng táo mà chẳng kịp ngăn cản. Sau đó vương tử rơi vào hôn mê, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như đã chết.
Ngoài cửa tức thì truyền đến tiếng ồn ào, cả bảy chú lùn bối rối chạy đến, tay chân luống cuống nhìn vương tử nhỏ. Có người lo lắng chất vấn vương hậu:
“Vì sao vương tử Bạch Tuyết của chúng tôi lại té xỉu sau khi ăn đồ của anh thế?!?”
Hóa ra các chú lùn đã về từ lâu. Bọn họ trông thấy vương tử Bạch Tuyết gian dâm của một người xa lạ đến mức thất thần nên không nhịn được mà lưu lại bên ngoài ngắm nghía dáng vẻ phóng túng cầu hoan của cậu.
Họ đã có đam mê rình rập xem trộm này từ lâu. Vừa nhìn vương tử nhỏ dạng chân quấn lấy hông đối phương, cái mông tuôn trào nước dâm còn cái eo lắc lư theo nhịp tựa như một yêu tinh dâm đãng nhất trần đời, vừa thay nhau an ủi gậy th*t, tưởng tượng đến cảnh bọn họ cùng nhau thông gian vương tử Bạch Tuyết.
Tuy nhiên, các chú lùn không lường trước được, vương tử Bạch Tuyết vừa hưởng thụ khoái cảm nhục dục thì đã ngất đi sau khi ăn trái táo kia, gương mặt hồng hào vốn được tẩm bổ, tinh thần sung mãn lại trắng bệch trong nháy mắt.
Về sau, những chú lùn mới biết vị khách lạ trước mắt họ chính là tân vương hậu của vùng đất này.
Sau đó, tân vương hậu lạnh lùng nhìn các chú lùn bận rộn trước sau. Một người trong bọn họ chải lại tóc cho vương tử Bạch Tuyết, người khác thì đưa cậu đến nằm trên một chiếc giường thật mềm mại. Gã suy tư một lúc, cho rằng mình cũng không muốn vương tử nhỏ chết nhanh như vậy, bèn đứng lên nói:
“Các ông làm như thế có ích lợi gì? Chỉ có vương tử nước láng giềng mới có thể cứu được cậu ấy.”
Tân vương hậu nói với các chú lùn rằng, chỉ cần vương tử nước láng giềng chủ động dâng lên tinh dịch thuần khiết nhất thì nó sẽ trở thành giải dược cứu sống vương tử Bạch Tuyết.
Thế là, vương hậu để lại lời hứa hẹn rằng sẽ mời vị vương tử nọ đến Rừng Tối một chuyến. Lúc gã về tới lâu đài cũng tự viết thư, giao cho sứ thần, bảo với hắn rằng, ở đó có một mỹ nhân ngủ say cần đến sự giúp đỡ của hắn.
Trong Rừng Tối, những chú lùn trong nhà gỗ vô cùng đau lòng. Mỗi ngày, họ hái thật nhiều hoa tươi, bày khắp bãi đất trước nhà gỗ. Sau đó đưa vương tử Bạch Tuyết nằm ở nơi có nhiều ánh sáng nhất, để cậu được an giấc giữa hương hoa và ánh nắng vàng ấm áp.
Cả bảy chú lùn đều ngày ngày mong ngóng vương tử nước láng giềng xuất hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.