P/s: Tác giả xin bảo đảm: Đào hố sẽ lấp hố, sẽ không bỏ rơi, bỏ rớt. Chỉ có điều không biết khi nào lấp đầy thôi.
Cúi chào.
⁂
Trở lại chuyện trước mắt thì Lê Hạo đang đứng trước nguy cơ cung biến lần thứ ba. Lần này đến lượt hắn bị người ép cung…
Cũng là một sự thể nghiệm không tồi!
“Lê ái khanh, khanh chắc chắn đến vậy sao? Khanh không cảm thấy… mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng sao? Không có bất kỳ sự chống cự nào? Khanh không cảm thấy lạ?”
Nghe hoàng đế nhắc nhở Lê Lăng giật mình.
Đúng vậy!
Hắn vì quá hưng phấn mà không chú ý đến những điều bất thường này. Đúng là, mọi chuyện thuận lợi một cách kỳ cục.
Lẽ nào…
Hắn ngước mắt nhìn người vẫn thản nhiên ngồi trên ngai. Không có chút gì gọi là lo lắng.
Lê Hạo tiếp tục cười tủm tỉm:
“Chẳng lẽ bấy lâu nay trong lòng ái khanh, trẫm vô dụng đến mức không thể khống chế được tòa hoàng cung này?”
Nghe hoàng đế nói, Lê Lăng giật mình lại nhanh chóng tỉnh lại, cười lạnh:
“Hừ… hoàng thượng định kéo dài thời gian sao?”
“Rất tiếc là lão thần không thể để ngài như ý rồi. Người đâu. Bắt hoàng đế lại.”
“Ai dám…” Một giọng nói trẻ trung uy nghiêm vang lên.
Theo sau đó, là một vị tướng quân mình mặc giáp, tay cầm thương, sát khí lẫm lẫm và hơn năm trăm binh lính bước vào, nhanh chóng tiến đến khống chế hiện trường.
Tương quân mặc giáp tiến lên quỳ xuống, tiếng nói vang vọng như chuông đồng:
“Mạc tướng Nguyễn Bách, cứu giá chậm trễ. Xin bệ hạ giáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-thinh-the/739227/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.