Đám người bên hải quan đã lấy được mấy chiếc hộp giấy trong kho hàng chuyên chở của chiếc thuyền hiệu Hồng Phúc.
Mở ra xem, bên trong tất cả những chiếc hộp đó đều đựng đầy bạch phiến dạng bột.
Một tổ viên theo tới xem ra là người có kinh nghiệm nhanh nhẹn chấm một chút đưa lên đầu lưỡi nếm thử, sau đó nhổ nhẹ một cái xuống mặt đất bên cạnh, thấp giọng nói, “Là hàng thật, rất nguyên chất.”
Tôn phó quan cũng than thở, “Những người này thực quá càn rỡ. Thứ hàng hóa này… chẳng biết tổng số vận chuyển vào sẽ hại chết bao nhiêu quốc dân nữa. Đáng chết!”
Bạch Tuyết Lam nhìn thì như đang chăm chú quan sát chiếc rương, nhưng kỳ thực tâm tư của hắn chưa hề rời khỏi Tuyên Hoài Phong lấy nửa điểm.
Trong kho hàng chuyên chở rất tối, ngoại trừ ngọn đèn mờ nhạt gần như vô dụng được treo phía xa bên ngoài, thì đều phải dựa vào ánh sáng từ mấy chiếc đèn pin trong tay bọn họ.
Ánh sáng từ đèn pin chiếu ra là màu trắng, nó đan xen tập trung lên những chiếc hộp giấy trong rương. Nửa bên mặt Tuyên Hoài Phong chìm trong bóng tối, nửa bên mặt còn lại dát ánh sáng của chiếc đèn pin trong tay tựa như được điêu khắc từ băng đá, trắng bệch như tuyết.
Thần sắc trên gương mặt đó, ngoài kinh ngạc phẫn nộ còn mang theo sự bi thương sâu sắc.
Giống như những thứ y vô cùng quý trọng đã bị vấy bẩn tột cùng.
Bạch Tuyết Lam cố ý dẫn Tuyên Hoài Phong tới, để y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-5-tranh-vanh/1944253/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.