Thực ra Tuyên Hoài Phong cũng hiểu Bạch Tuyết Lam đang vui vẻ, tuy ngoài mặt thì lắc đầu, nhưng trong lòng lại hồi họp chờ mong, muốn xem xem thái độ của Bạch Tuyết Lam khi thưởng thức món ăn mình nấu sẽ thế nào.
Vào trong phòng, hai đĩa đồ ăn lần lượt được đặt lên bàn.
Theo sau gót chân Tuyên Hoài Phong là một đầy tớ trai. Được Đới sư phụ căn dặn, gã vội vàng bưng một hộp đựng thức ăn đến, lấy một bát cơm tẻ lớn bên trong ra, sau đó là hai chiếc bát sứ trắng cùng hai đôi đũa, dọn xong, gã cúi người một cái rồi định lập tức lui xuống.
Bạch Tuyết Lam chờ đũa không nổi, đầy tớ trai còn đang trước mặt mà hắn đã dùng tay nhón một miếng thịt gà bỏ vào miệng, híp mắt nhai.
Tuyên Hoài Phong nói: “Dùng đũa chứ, nuốt đồ bẩn vào bụng sẽ sinh bệnh đấy.”
Bạch Tuyết Lam hỏi lại y: “Đồ em nấu bên trong có thứ gì bẩn sao?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em nói tay của anh đấy.”
Bạch Tuyết Lam bày ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, “Quả nhiên, anh đúng là bẩn. Ừ, rất bẩn, rất bẩn.” Đưa hai ngón tay vừa nhón đồ ăn ra trước mắt, lật qua lật lại mà nhìn.
Hắn vừa giả ngây giả dại, Tuyên Hoài Phong liền hết cách, y chủ động cầm đôi đũa gắp một miếng mộc nhĩ nhét vào miệng hắn, “Hai đĩa đồ ăn này không bịt được miệng anh hả?”
Bạch Tuyết Lam vui mừng cắn miếng mộc nhĩ đó, đột nhiên chau mày.
Tuyên Hoài Phong hỏi, “Mùi vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-5-tranh-vanh/1944242/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.