Ở tầng hai, tiểu nhị đã đưa hai người vào căn phòng nhỏ, đương nhiên là gian phòng xa hoa sạch sẽ nhất quán.
Tuyên Hoài Phong liền hỏi Bạch Tuyết Lam muốn ăn món gì.
Bạch Tuyết Lam nói: “Em chọn đi, anh thì chay mặn đều không kỵ.”
Tuyên Hoài Phong hỏi tiểu nhị: “Có món gì nổi tiếng?”
(Ở đây Tuyên Hoài Phong hỏi là chiêu bài. Cũng chỉ món đặc sắc hay nổi tiếng của quán)
Tiểu nhị đáp: “Chẳng phải tôi nói ngoa, tiệm chúng tôi thì tiếng tăm không được tốt lắm, chứ về khoản chọn món ăn thì rất tốt, phàm là món ăn vùng Đông Bắc, sẽ chẳng nơi nào làm được như sư phụ của chúng tôi đâu. Nếu nói đến món nổi tiếng thì có thịt tẩm bột chiên, thịt xào lăn, thịt luộc lòng nhồi, ruột già xào lăn, hầm thập cẩm, sườn nấu dưa chua, thịt heo hầm miến, cá chép sốt hành, gà hầm rượu trà xanh hạt tiêu,…”
Đúng là người giỏi tài ăn nói, thao thao bất tuyệt xổ một tràng tên các món ăn mà chẳng thở dốc chút nào.
Tuyên Hoài Phong nghe đến sửng sốt, cười ngắt lời hắn. “Dừng lại, cậu càng nói càng loạn. Tôi hỏi cậu, có nấu được món Sơn Đông nào ngon không?”
Tiểu nhị đang định gật đầu, Bạch Tuyết Lam đã cười thành tiếng, lắc đầu tấm tắc nói: “Câu em vừa hỏi có vấn đề rồi nhé. Món Sơn Đông là món Sơn Đông, Món Đông Bắc là món Đông Bắc, em coi thành một sao?”
Tuyên Hoài Phong tò mò nói: “Em tưởng không khác biệt mấy. Còn có gì phải chú ý sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-5-tranh-vanh/1944140/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.