Xuống máy bay, chân đạp lên mặt đất vững trãi, trong đầu Tuyên Hoài Phong liền nghĩ: Rốt cuộc đã đến Pháp.
Paris – thủ đô nước Pháp, là một thành phố nổi tiếng gần xa về nghệ thuật và sự lãng mạn.
Tuy nhiên, khi rời khỏi Trung Quốc, tâm trạng hứng khởi đến nơi này đi dạo đâu phải vì nghệ thuật cùng lãng mạn.
Tuyên Hoài Phong tò mò quan sát chung quanh, cùi chỏ bị người khác chạm khẽ, y liền quay đầu lại.
Bạch Tuyết Lam đứng sau lưng y, cười hỏi: “Sao vậy, thành phố này có xứng với thời gian anh bỏ ra để học ở đây không?”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu nói: “Đúng là những lời cuồng vọng. Cả một thành phố, vậy mà anh lại quay qua hỏi có xứng với anh hay không?”
Trên mặt Bạch Tuyết Lam tồn tại vẻ tự tin chắc chắn, bởi ngồi lâu trên máy bay nên thực sự hơi bức bối, cố ý tìm chuyện thoải mái nói cùng Tuyên Hoài Phong, trái lại lại hứng thú với câu chuyện, hỏi ngược: “Chẳng lẽ không phải vì anh từng du học ở đây, cho em mới chịu tới xem thử? À, anh hiểu rồi, em là sang Pháp ngắm phong cảnh.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đoán rất đúng. Quản anh du học ở đâu làm gì. Em chỉ vì ngắm những địa danh nổi tiếng này mà đến thôi. Đừng đứng ở đây nữa, cẩn thận cản đường người khác, đi nhanh đi. Em đói, anh đói không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Em cứ giận anh đi, đến lúc đó em sẽ biết hậu quả ra sao. Nếu tới Anh, đó là địa bàn của em.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-5-tranh-vanh/1944138/quyen-3-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.