Tuyên Hoài Phong ngồi trên xe, cả đường về y đều không lên tiếng.
Trở lại công quán, một mình buồn bực ngồi trong phòng, y luôn thấy có thứ gì đó nghèn nghẹn trong họng, cảm giác khó chịu như muốn nôn ra lại chẳng nôn ra được.
Tống Nhâm trở lại căn phòng của mình ở công quán trước, không biết qua bao lâu mới tới đây gõ cửa, nói với Tuyên Hoài Phong, “Tuyên phó quan, mấy người anh em trông coi phạm nhân nói, người đưa cơm cho phạm nhân là Tiểu Phi Yến… sợ rằng có vấn đề. Tôi đã trói nó vào trước rồi, ngài có muốn gặp mặt tra hỏi nó không?”
Tuyên Hoài Phong không trả lời.
Tay đặt lên mặt bàn, nghiêng đầu.
Ánh mắt bắn thẳng ra ngoài cửa sổ.
Một hồi lâu, y nói với Tống Nhâm: “Trước tiên cứ canh giữ cô bé đã, nhưng đừng làm khó cô bé. Chờ tổng trưởng về thì để hắn xử lý.”
Tống Nhâm dạ một tiếng, do dự nhìn y, tựa hồ muốn nói một hai câu an ủi, nhưng lại không biết nói gì cho phải.
Sau đó cắn răng một cái, vẫn là xoay người rời đi.
Tống Nhâm đi chẳng bao lâu, Bạch Tuyết Lam nhận được tin tức lập tức chạy về, vừa vào phòng liền kéo Tuyên Hoài Phong từ trên ghế lên, kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, hình như hắn đang sợ, lúc mình không có mặt, Tuyên Hoài Phong đã rớt mất hai miếng thịt vậy.
Kiểm tra xong rồi, Bạch Tuyết Lam một tay ôm y, một tay vuốt ve y, vừa lo vừa giận nói: “Anh thực sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-4-tung-hoanh/2877915/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.