Hôm sau, Tuyên Hoài Phong gặp Tiểu Phi Yến, thấy vẻ mặt vui vẻ cùng bộ dạng chuyên cần của cô bé, y liền trêu ghẹo: “Hôm qua đi dạo phố cả buổi tối rồi, em có mua được bảo bối gì tốt cho chị em không?”
Tiểu Phi Yến nói: “Em nào có đi chơi cả buổi tối đâu? Mười giờ em đã về rồi, nếu ngài không tin thì cứ hỏi vị đại binh mà ngài phái theo bảo vệ em đi. Lợi hại lắm luôn, hình như anh ta cứ nghĩ là: bất kể lúc nào trên đường cũng có thể xuất hiện một tên trộm, hắn lao đến cướp em đi vậy. Sau đó em và chị em còn vào một cửa hàng giày, khuyên can mãi thì anh ta mới chịu ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, người ta thấy một đại binh như thế theo sau bọn em nên coi bọn em như tiểu thư nhà giàu nữa cơ, thái độ cung kính cực kỳ. Đúng rồi, em mua một đôi giày cao gót tây dương tặng chị em, chị ấy rất thích.”
Nói xong, cô bé liền ngáp một cái.
Thấy vậy, Tuyên Hoài Phong cười nói với cô bé: “Em không cần hầu hạ nữa, đi ngủ một giấc đi. Tôi thấy có vẻ tối qua em ngủ chưa đủ giấc.”
Tiểu Phi Yến nói: “Bây giờ mà ngủ… thì rất đáng xấu hổ ạ. Em đã lĩnh trước tiền lương tháng này rồi mà, bây giờ đã sáng hẳn, lúc ăn cơm trưa em sẽ tranh thủ ngủ trưa một lúc. Nếu bên này ngài không cần hầu hạ nữa, em sẽ đi đưa điểm tâm cho Tuyên phó quan bên kia.”
Cô bé định đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-4-tung-hoanh/2877914/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.