Đọc hơn nửa tiếng, đầy tớ trai đến mời y, nói: “Tuyên phó quan, ngài có điện thoại. Người đó nói là gọi tới từ nhà Bạch Vân Phi.”
Tuyên Hoài Phong đứng lên, đi về phía phòng điện thoại nhận điện, vừa đi vừa tán gẫu với đầy tớ trai, “Hiếm lắm mới thấy mấy người gọi tôi nghe điện thoại ở công quán. Thế nào, bây giờ lệnh hạn chế điện thoại của tôi bị bỏ rồi à?”
Đầy tớ trai cười nói: “Ít đi gọi vì ngài giao thiệp ít, người gọi điện cho ngài không nhiều lắm. Nói đến hạn chế thì cũng chỉ có vài người trong danh sách thôi.”
Tuyên Hoài Phong nhàn nhạt hỏi: “Nói như vậy thì đúng là có một danh sách hạn chế? Tổng trưởng quyết định?”
Đầy tớ trai biết mình lỡ miệng, tim đập dồn dập, chỉ biết nghiêm mặt cười trừ, ánh mắt cũng né tránh.
Tuyên Hoài Phong bình thản đáp, “Cậu đừng sợ, tôi đã sớm nghe được phong thanh rồi, nói xem, tổng trưởng hạn chế những ai? Người nào gọi điện thì không được để tôi biết? Tôi biết, có phải điện thoại của Âu Dương gia ở trong danh sách hạn chế không?”
Đầy tớ trai ấp úng, nhìn trái nhìn phải không đáp.
Vừa đưa Tuyên Hoài Phong đến phòng nhận điện thoại xong liền vội vàng chạy trốn mất dạng.
Tuyên Hoài Phong biết những người này đều sợ Bạch Tuyết Lam, vậy nên y cũng không có truy hỏi, trước tiên, nghe điện thoại quan trọng hơn.
Cầm điện thoại lên, nói: “A lô? Tôi là Tuyên Hoài Phong.”
Nói vài câu mới biết, hóa ra cuộc điện thoại này gọi tới là vì chuyện Bạch Vân Phi xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-4-tung-hoanh/117292/quyen-1-chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.