Cả đêm Tiểu Phi Yến không chợp mắt được.
Cô bé là hầu gái của Tuyên Hoài Phong, để tiện bề, quản gia không bắt cô bé ngủ ở đại viện phía sau mà tìm cho cô bé một căn phòng nhỏ phía bắc trong viện của Bạch Tuyết Lam, cho cô bé ở một mình.
Trong phòng có chuông.
Gần vậy cũng tiện, nếu như đang đêm Tuyên Hoài Phong cần uống trà, chỉ cần kéo chuông là cô bé có thể nghe thấy.
Cơ mà, đôi khi ở gần cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cả.
Không những nghe thấy tiếng chuông, còn nghe được thứ khác nữa.
Đêm khuya thanh vắng, lúc đầu từ phòng chính chỉ truyền tới âm thanh loáng thoáng, tựa mèo hoang cuộn mình trong chăn gọi tình, trêu đùa nhau, khiến cho người ta khó chịu bất an.
Nhưng càng trêu đùa, càng ghẹo nhau, âm thanh sau đó càng kỳ cục.
Tiểu Phi Yến biết, Bạch tổng trưởng bắt nạt Tuyên phó quan hơi quá đáng.
Cô bé không nhìn lén, nhưng cô bé có tai, cô bé nghe được.
Tuyên phó quan đã mắng: “Bạch Tuyết Lam! Anh đúng là tên khốn kiếp!”
Tuyên phó quan còn mắng, “Trên đời này, kẻ vô sỉ nhất chính là anh!”
Tuyên phó quan muốn Bạch tổng trưởng cút đi, cuối cùng giọng nói lại nức nở từng hồi, là thứ âm thanh rung động khiến người ta hồi hộp trong đêm tối.
Tiểu Phi Yến chưa hẳn là lớn lắm, nhưng kiến thức thì không kém, chí ít cô bé đã biết mùi đàn ông, biết loại âm thanh này, là thứ âm thanh bị người ta làm gì đó mới có thể ngân lên từ cơn đau đớn, và cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-4-tung-hoanh/117291/quyen-1-chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.