Thật ra, ngay lúc này, bên kia phòng bệnh chẳng qua chỉ tốn công tiêm một mũi thuốc.
Bạch Tuyết Lam cố tỏ vẻ điềm tĩnh, đôi mắt lại không dám chớp, tập trung tinh thần nhìn thuốc Penicillin quý hơn vàng chầm chậm tiến vào cơ thể y, đột nhiên hỏi: “Vậy là được rồi?”
Hiện tại, bác sĩ người Đức đã biết hắn là người nóng nảy, mỉm cười nói: “Ngài… không cần sốt ruột.”
Đặt ống tiêm rỗng sang một bên để y tá thu dọn, vỗ vai Bạch Tuyết Lam: “Ngài… chăm sóc cậu ấy.”
Bạch Tuyết Lam nhìn sắc mặt ông có vẻ thật sự thoải mái, trong lõng cũng hiểu ra, chờ y tá thu dọn xong mới nói: “Mọi người ra ngoài đi, ở đây để tôi lo liệu.”
Mấy y tá kia thấy hắn chỉ tốn một chút thời gian đã lấy được chỗ Penicillin hiếm có, hơn nữa còn có tới mười liều, điều này chứng tỏ hắn là người có phân lượng trong chính phủ, giọng điệu không khỏi cung kính hơn: “Ngài tự mình lo liệu sao? Vậy thì chúng tôi trộm lười biếng một chút cũng được. Chỉ có điều, cơn sốt của ngài ấy chưa hạ, khăn lạnh trên trán cần phải đổi thường xuyên. Ngài biết cách đổi không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi biết.”
Y tá thấy hắn kiên trì như vậy liền đổ một chậu nước lạnh đến, đặt bên cạnh giường, tiếp đó lại đặt hai chiếc khăn mặt sạch sẽ bên cạnh, cuối cùng mới ra ngoài.
Chỉ chốc lát, trong phòng bệnh chi còn lại hai người bọn họ.
Bốn phía im lặng, khoảng cách giữa hai người được kéo lại rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-2-le-kim/1917441/quyen-3-chuong-23-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.