Bạch Tuyết Lam giúp Tuyên Hoài Phong gối đầu lên đùi mình, không ngừng giúp y lau mồ hôi. Trên chán chỉ có một ít mồ hôi lạnh, rất nhanh đã không còn chút nào để tiếp tục lau. Bạch Tuyết Lam cảm thấy sắc mặt Tuyên Hoài Phong mỗi lúc một xanh xao, ngay cả hơi thở cũng như sắp tắt, vừa mới an tâm được một chút, hiện tại lại bắt đầu căng thẳng, sợ bác sĩ còn chưa tới, Tuyên Hoài Phong đã sớm chống đỡ không nổi.
Hắn hận không thể lao ra đường mà túm một tên bác sĩ vào đây, nhưng cũng không thể buông Tuyên Hoài Phong ra được. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ phải chịu cảm giác dày vò đáng sợ như vậy.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, mười phút ngẳn ngủn qua đi, vậy mà Bạch Tuyết Lam cảm giác như mình đã chết đi sống lại tới mười lần. Đột nhiên, đám người hầu ở bên ngoài kêu to: “Bác sĩ đến rồi!”
Vị bác sĩ tây y nửa đêm bị người ta lôi ra ngoài, quần áo cũng chưa kịp mặc chỉnh tề, tay còn cầm theo hòm thuốc, mồ hôi nhễ nhại chạy vào.
Bạch Tuyết Lam còn cảm thấy hắn chậm chạp, liên tục thúc giục: “Nhanh lên! Nhanh lên! Lúc nào rồi mà còn chậm chạp như vậy hả!”
Trên đường tới đây, bác sĩ tây y này đã được thông báo là bệnh nhân uống thuốc phiện sống trộn với nước, bệnh này thực sự không được phép chậm trễ. Hắn chạy nhanh tới trước giường, cởi vạt áo Tuyên Hoài Phong, giúp y thông khí, sau đó cầm lấy tay y, tiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-1-doat-ngoc/2293114/quyen-1-chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.