Bạch Vân Phi thấy hắn như vậy, trong lòng cũng không kiềm được cảm giác buồn bã, nhưng hắn là diễn viên nổi tiếng, vậy nên cũng biết nên che dấu tâm sự như thế nào, cười khẽ tán thưởng: “Ngài càng nói như vậy thì tôi càng thêm ngưỡng mộ cậu ấy. Trên đời này có rất nhiều người thích tức giận, muốn tuyên chiến với người khác, nhưng ai có thể mang lửa giận trong lòng mình phát ra theo kiểu tao nhã lãng mạn như thế này? Ai có thể dùng Violin để tấu lên một khúc nhạc tuyên chiến như vậy?”
Đây chính là phiền muộn trong lòng Bạch Tuyết Lam, nhưng chính điều đó cũng khiến hắn vô cùng sảng khoái, cười lớn.
“Được.” Bạch Tuyết Lam đứng lên: “Chúng ta đi gặp người khiến cho cậu ngưỡng một thôi.”
Bạch Vân Phi ngồi yên bất động, lắc đầu: “Tôi cũng đi? Chỉ sợ không thích hợp cho lắm.”
Bạch Tuyết Lam bị khúc nhạc violin kia thúc giục, trái tim đã sớm muốn bay đi, nghe Bạch Vân Phi không muốn đi cũng không tiếp tục dài dòng, gật đầu, nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, bước chân bắt đầu lướt nhẹ như gió.
Bạch Tuyết Lam ra khỏi phòng, đuổi theo âm điệu du dương của chiếc Violin.
Ban đêm, dinh thự này có vẻ còn lớn hơn cả ban ngày, ánh trăng trải trên các tầng lầu như vẽ lên một bức thủy mặc tuyệt đẹp. Trong bức tranh sơn thủy tĩnh lẵng ấy, dưới hành lang, dưới những mái hiên, ánh đèn điện nỗi đuôi nhau thành từng dải sáng lóng lánh.
Mỗi một phiến đá tàng cây, mỗi một ngọn cỏ, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-trieu-kim-ngoc-quyen-1-doat-ngoc/2293055/quyen-3-chuong-30-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.