Chương trước
Chương sau
Ma Chủ nghe vậy liền bỏ qua truy hỏi tộc nhân, nhìn đến nhân tộc liền đắc ý nói: "Khặc khặc, đó là các ngươi quân số ít cũng không thể trách chúng ta Ma Tộc quân số nhiều, chết đi là do các ngươi ngu xuẩn, ha ha..."

"Đáng chết, ta muốn giết chết lũ sâu bọ các ngươi..." nhân tộc người đỏ mắt kêu gào, người người thống khổ hét lớn, vạn nhân tề xuất xông lên

"Hừ.." Ma Chủ hừ nhẹ một tiếng, ma khí phóng ra vạn nhân liền bị đánh bay

Lại thấy cự đầu nhân tộc muốn tiến lên thì trong hư không Ma Tôn bước ra, toàn thân hắc khí um tùm không thấy hình dạng, hắn chỉ đạp tại hư không liền dọa lui toàn bộ nhân tộc người buông tha ý định tiến lên: "Các ngươi ai muốn chết thì bước lên một bước!"

Tiếng nói Ma Tôn vừa ra, toàn trường im lặng

"Tham kiến Ma Tôn đại nhân!" toàn bộ Ma Tộc người tại đây đồng loạt sợ hãi quỳ xuống, ngay cả Ma Chủ điều là quỳ liếm một dạng thấp hèn

Ma Tôn vung tay liền nâng tất cả mấy trăm vạn người Ma Tộc còn sống đứng lên: "Tiếp tục kể lại sự tình, vì sao quân số chúng ta lại giảm đi nhiều như vậy!"

Ma Chủ thấy đám con ranh còn tại im lặng thì quát khế: "Còn không nhanh bẩm báo!"

Ma Diệu Thiên kinh sợ liền chắp tay nói: "Vâng, chuyện là chúng ta gặp phải một nhân vật đáng sợ, người này hùng tài đại lược, biết bài binh bố trận, thoáng vung tay liền tiêu diệt năm mươi ngàn vạn ma binh, chính là kể đến..."

Rất nhanh Ma Diệu Thiên liền nhanh chống kể lại toàn bộ sự việc, người nơi đây có lúc thì sợ hãi, có lúc thì bi thương, có lúc thì hưng phấn, sau đó ánh mắt điều hướng về phía một người

Nhân tộc thì hô lên, Ma Tộc thì nghiến răng: "Vương... Mộc... Thành!"

"Ta?" Vương Mộc Thành đang giả vờ đau xót trước mặt Ngữ Thiên Tùng, lúc này cũng không khỏi giật bắn người lên

Theo đó Hoàng Kiếm Môn đệ tử liền tách ra hai bên đường, hiện ra Vương Mộc Thành tại công chúng

Ma Tôn híp mắt nhìn Vương Mộc Thành, lại đột nhiên lúc này Cổ Ma xuất hiện bên cạnh Ma Tôn mà truyền âm nói: "Đại nhân, hắn chính là tôn nhi của ngài!"

Ma Tôn sững sốt, hắn khẽ nhìn Vương Mộc Thành mà nói với giọng điệu cứng rắn: "Tiều tử, ngươi dám tính toán



Ma Tộc chúng ta, lẽ nào không sợ chết!

Vương Mộc Thành lúc này toàn thân toát ra mồ hôi, lại chứng kiến vạn vạn ánh mắt ngắm nhìn, hắn không khỏi vực dậy tinh thần, lập tức liền bùng nổ hoàng kim khí tức, bá đạo nhìn Ma Tôn, trực tiếp chỉ mặt Ma Tôn mà nói:

"Chết sao, là Ma Tộc các ngươi ép ta đến đường cùng, nếu đường cùng là chết, vậy thì chết có gì đáng sợ, nhưng ta chết thì không sao, nhưng Nhân Tộc ta tiệc đối không thể chết, nếu có chết thì cũng phải chết thật có ý nghĩa, chết một cách thống khoái, tiêu diệt Ma Tộc là việc làm thiên kinh địa nghĩa, chết, ha ha... chết là cái thá gì!"

"Phải, chết là cái thá gì, ha ha ha... nhân tộc ta đúng là phúc khí tề thiên!"

"Tốt tốt, lần này nhân tộc chúng ta lại sinh ra một thiên mệnh chi tử!"

Vô số thế lực lập tức liền trở thành hộ thuẫn cho Hoàng Kiếm Môn, Ngữ Thiên Tùng sau lưng là vô số cự đầu chắp tay nói

"Thiên Tùng huynh, lần này nhân tộc ta thoát khỏi tai họa đánh mất căn cơ, là Hoàng Kiếm Môn ngươi sinh ra một cái đệ tử tốt!"

"Đúng vậy, là Hoàng Kiếm Môn sinh ra một cái đệ tử tốt!" đám người nhanh chống hô lên

Ngữ Thiên Tùng hít sâu, túng quẩn lại nói: "Không, là Vương Mộc Thành, chính là Vương Mộc Thành hắn bản lĩnh, ta thật không dám nhận!"

Đám người nghe vậy liền sững sờ, lúc này Nhân Tộc người lại thêm một lần nữa bùng nổ:

"Vương Mộc Thành!"

"Vương Mộc Thành!"

"Vương Mộc Thành!"

•••

Vương Mộc Thành nhận được vạn chúng chú mục, lòng tin đại trướng, hừ lạnh với Ma Tôn: "Chỉ cần Nhân Tộc ta còn một người sống, Ma Tộc tất diệt!"



Toàn trường giật mình với khí thế của Vương Mộc Thành, sau đó liền bùng nổ tiếng gầm thét lên gân cổ, nước mắt giàn giụa

"Ma Tộc tất diệt!"

"Ma Tộc tất diệt!"

"Ma Tộc tất diệt!"

Ma Tôn có chút ngốc, lại khẽ hỏi Cổ Ma bên cạnh: "Ngươi nói tên vô dụng Chính Hùng chết đi, thật sự sinh ra một cái thiếu niên anh dũng như thế hay sao?"

Cô Ma có chút ngốc, lại chậm rãi nói: "Vâng, đó thật sự là tôn nhi của ngài, lại nói tuy rằng thiếu chủ bất tài, nhưng tâm sức điều đặt cược lên người của tiểu thiếu chủ, kế thừa thiếu chủ tính cách nhẫn nại, nên tiểu thiếu chủ mấy năm qua học cách ẩn nhẫn mà thôi!"

"Ô, thật sự có ý tứ, ngươi tìm cơ hội mang hắn về ta nhìn ngắm một chút, nếu được... thì thay cái ghế Ma Chủ!" Ma Tôn hừ nói

"Vâng!" Cổ Ma cung kính nhận lệnh

Nghĩ nghĩ Cổ Ma lại hỏi: "Đại nhân, vậy còn mối thù của thiếu chủ thì sao?"

Ma Tôn thoáng run rấy, lại căm tức nói: "Chẳng phải ta từng căn dặn qua ngươi rồi sao, ta đã cùng những kẻ gọi là

Thánh Tôn ở nhân tộc có giao ước, tại tiểu bối sự việc, trưởng bối tuyệt không thể ra tay, cái chết của Chính Hùng, vẫn nên để cho tiểu tôn nhi thay phụ thân nó báo thù thì hơn!"

Cồ Ma muốn nói gì, thì đành thở dài ẩn vào trong không gian

Ma Tôn cũng không muốn tiếp tục ở đây, hừ nhẹ liền khoát tay rời đi trước khí thế của Nhân Tộc

Ma Chủ thấy Ma Tôn tức giận rời đi, hắn cũng không dám một mình ở lại, vậy liền quát với đoàn người: "Chúng ta đi!"

Theo đó, Ma Chủ vung tay hiện lên ma vụ liền kéo mấy trăm vạn người rút lui, bỏ lại Vạn Tinh Thần Tháp cho nhân tộc người quyền sở hữu, lần này họ thua, thua thảm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.