Chương trước
Chương sau
Vô Thường Đạo Nhân tiếp tục nói: "Đúng vậy, là tự thiêu sống mình, tuy rằng thực lực của nàng không hề cường đại, nhưng là phẩm hạnh và nghị lực của nàng sẽ không một ai trên đời này có thể vượt qua, là ngốc hay là khờ dại, nhưng đó là bản chất của nàng, mãi mãi không người có thể đánh bại!"

Vương Tôn hít sâu một hơi, lại nhìn đám bạch diễm trước mặt mà khẽ nói: "Tiền bối, lẽ nào đây là Bản Mệnh Tinh Nguyên của Bạch Diễm cô nương, linh hồn và mạng sống hóa thành Bạch Diễm Ma Hỏa!"

Vô Thường Đạo Nhân lắc đầu: "Không phải, mà đó là ý niệm Bạch Diễm, nàng đã thực sự không tồn tại, nhưng ý niệm vẫn gieo trồng vào tinh hoa của Bạch Diễm Ma Hỏa, là thế gian này yếu đuối nhất hỏa, nhưng lại là kiên cường nhất hỏa, đương nhiên trên đời này sẽ không chỉ có một Bạch Diễm Ma Hỏa, mà là vô cùng vô tận Bạch Diễm Ma Hỏa, đáng tiếc đến nay vẫn chưa có người nào có thực sự thu phục được một đóa Bạch Diễm Ma Hỏa, mà tất cả chỉ thôn phệ làm bản thân công cụ sử dụng, nên nói vẫn chưa có kẻ nào thực sự phát huy được sức mạnh chí tôn của Bạch Diễm Ma Hỏa!"

Vương Tôn run động nói: "Tiền bối, lẽ nào người chết đi sẽ giữ lại ý niệm trên thế gian, vậy thì Bạch Diễm có thể hay không sống lại khi tập hợp tất cả ý niệm, có thể hay không phục sinh lại ta phụ mẫu và người thân?"

Vô Thường Đạo Nhân chợt sững sờ, lúc này run rẫy nói: "Ta cũng không rõ, nhưng nếu có thể như ngươi nói, vậy thì đáng giá một lần nên thử, lại nói, nếu thực sự Bạch Diễm có thể sống lại thì đó là nàng phúc phần, phụ mẫu của ngươi có sống lại hay không chỉ sợ không giống..."

Vương Tôn lúc này toàn thân run rẫy, hắn nuốt từng ngụm nước bọt lấy lại bình tĩnh, lại không khỏi rưng rưng nói:

"Tiền bối, vậy ta sẽ thử một lần đi hết thế gian này thu thập Bạch Diễm Ma Hỏa, muốn một lần xem có phải hay không sự thật, muốn một lần vì người thân mà trả giá, dù cho đó là vô cùng vô tận nỗi đau, dù cho đó là sự thật tàn khóc ta vẫn sẽ một lần chứng minh!"

Vô Thường Đạo Nhân mỉm cười liền vung tay nói: "Tốt rồi, vốn dĩ ngươi có thể tiến vào thứ chín tầng thử thách để thu phục Hắc Long Kỳ, chỉ là thử thách đó xem ra đã không bằng thử thách cuộc đời mà ngươi đã chọn, vậy thì xem như kết thúc đi"

Vương Tôn lúc này nghe vậy liền gật đầu, tại bàn tay trái điểm ngón trỏ vào Bạch Diễm Ma Hỏa: "Bạch Diễm Ma Hỏa, ngươi có nguyện ý đồng hành cùng ta vượt qua thử thách cuộc đời hay không?"

Lời hắn vừa dứt, chỉ thấy Bạch Diễm Ma Hỏa liền ngoan mãn hóa thành một làn bạch diễm bám lên hắn ngón tay, tựa như một chiếc nhẫn nằm yên ở đó

Nhưng chuyện chưa xong, Vô Thường Đạo Nhân lại tiếu ý nói: "Ồ, bằng hữu của ngươi Ma Thần có lẽ thích hợp hơn ngươi thu phục Hắc Long Kỳ đi!"

Nói, Vô Thường Đạo Nhân liền điểm không gian, hình ảnh tại Vạn Tinh Thần Tháp cửa ải tầng thứ nhất hiện ra, đó là Ma Thần với một cái đầu trọc, nhưng toàn thân ma khí lại um tùm, hắn lúc này tức giận đến nghiến răng, tốc độ vượt ải phải nói là nhanh đến mức không bắt kịp hình ảnh: "Vương Tôn, ngươi vậy mà có ý đồ với Uyển Thanh của ta, còn dám để lại thư từ biệt, muốn cùng ta uống rượu mừng, đáng chết, ta sẽ giết ngươi..."

Vương Tôn nhìn đến không khỏi ngẩn ra

Vô Thường Đạo Nhân lại khoát tay: "Tốt rồi, nếu ngươi muốn trở về con thuyền rách thì ta sẽ giúp ngươi, có lẽ



Uyển Thanh cô nương rất nóng lòng chờ đợi ngươi đi, ha ha..."

Vô Thường Đạo Nhân theo cái vung tay, không gian mở ra liền đẩy Vương Tôn trở về con thuyền rách bên trên đại dương

"Không, ta không có..." lúc xuất hiện tại con thuyền Vương Tôn ngã xuống ầm một tiếng rồi ngồi phịch trên thuyền, còn vô thức hét lớn làm dọa sợ đám người

"Địch tập, ôi Vương Tôn.." Mộc Uyển Thanh sợ hết hồn nói

"A hu hu... lão đại, ngươi đừng dọa chúng ta a!" Tam Hoa Đạo Tặc cả đám ôm nhau sợ hãi hét lên

"Nha nha..." Tiểu Thiết nước mắt phun trào ôm lấy Tử Hoàng không buông

"Hả?" Lăng Thần trên tay thương đã đưa đến đầu Vương Tôn, cũng may là hắn sớm kịp dừng tay

"Vương ca?" Hồ Mộng Tình kinh ngạc nói

Vương Tôn lúc này không để ý đám người, hắn lo sợ nói: "Không tốt, Ma Thần hẳn đang tới đây, ta nhất định phải trốn!"

Vương Tôn quay lưng liền muốn bỏ chạy

"Ấy ấy, Vương Tôn ngươi chờ đã, rốt cuộc chuyện gì đã sảy ra, Ma Thần là sao?" Mộc Uyển Thanh vừa hay đuổi tới tóm được góc áo Vương Tôn

Vương Tôn lúc này có chút run rẫy nói: "Mộc cô nương, xin ngươi tự trọng, nam nữ thụ thụ bất tương thân!"

Mộc Uyển Thanh lúc này nghe vậy không khỏi thú vị áp sát Vương Tôn, nắm cổ áo hắn mà dụ hoặc nói: "Vương Tôn, ngươi rốt cuộc là như thế nào sợ ta như thế, chúng ta chẳng phải trước đây rất thân thiết hay sao, o... có phải hay không ngươi muốn lạc mềm buộc chặc..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.