Chương trước
Chương sau
Vô Thường Đạo Nhân lúc này mỉm cười, nhưng vẫn muốn tiếp tục tra khảo: "Phía trước cửa ải tuy rằng có chút mạo hiểm, tuy nhiên với năng lực của ngươi nếu cố gắng thì tỉ lệ thành công là năm thành, phần phưởng này có thể khiến cho ngươi đánh vững căn cơ, sau này tương lai của ngươi sẽ vô hạn phát triển, tiếp đến còn có thứ chín tầng là dị hỏa vượt qua dị bảng xếp hạng, nếu đoạt được thế gian này ngươi sẽ không có địch thủ, đến Tiên Giới ngươi cũng không cần sợ kẻ nào, cho ngươi suy nghĩ lại, thật sự không muốn tiếp tục thí luyện?"

Vương Tôn lắc đầu, lại có chút hối tiếc nói: "Tiền bối, bằng hữu của ta hiện tại còn mắc kẹt lại thứ sáu tầng, ta lại là bọn họ con thuyền, ta không thể vì bản thân mình lợi ích mà một mình tiến lên, nếu hôm nay ta lại tiếp tục tiến lên thì chẳng phải ta lại trở thành bộ dạng của ta ban đầu, chỉ biết sống vì bản thân, vô tâm vô tình, ta không muốn một lần nữa đánh mất bản thân!"

Vô Thường Đạo Nhân lại nói tiếp: "Ngươi lo lắng về điều đó sao, nhưng ngươi chỉ đi một lúc mà thôi, vượt qua thứ tám tầng và thứ chín tầng vẫn có thể quay lại tìm họ, huống hồ các ngươi vẫn còn tồn tại cùng một thể giới, ngươi chẳng lẽ không một chút nào động tâm về phần thưởng phía sau?"

Vương Tôn lắc đầu lại gật đầu: "Ta thực sự rất động tâm, hơn nữa rất thèm khát sức mạnh, chỉ là ta vẫn như trước quyết định, vẫn sẽ lựa chọn từ bỏ bước tiếp, tiền bối, xin ngươi đừng làm khó ta, bởi lẽ ta là một con thuyền, hôm nay ta lại đi tiếp thì thuyền dù có chắc chắn hay có tốt hơn thì cũng là một con thuyền hoang, vậy thì ta thà trở về con thuyền rách nát còn hơn phải bơ vơ giữa đại dương!"

Lúc này Vương Tôn không khỏi hồi ức về tầng thứ sáu, tại đó hắn cùng đồng đội chính là tại ánh lửa quay quần bên nhau ngồi nướng lấy cá, hương vị mặn của biển vẫn còn như in vào hắn não hải, tại đó có U Tử rất đáng yêu, có cả hình ảnh phụ mấu đã vấy tay với hắn, hắn thà thất bại chứ không muốn bỏ rơi mọi người

Vô Thường Đạo Nhân lúc này cười rộ lên: "Ha ha ha... rất tốt, rất tốt, cuối cùng ta cũng đã tìm được truyền nhân, ha ha..."

Vương Tôn gật mình nghi hoặc, chờ đợi Vô Thường Đạo Nhân cười xong hắn bèn hỏi: "Tiền bói, chúc mừng ngài tìm được truyền nhân, vậy chẳng hay có thể đưa ta và mọi người thoát khỏi bí cảnh có được hay không?"

Vô Thường Đạo Nhân tiếp tục câu cá: "Tạm thời chưa được!"

Vương Tôn có chút nôn nóng, khí tức Hắc Lôi phun trào: "Tiền bối, ta kính ngươi nhưng không đồng nghĩa sẽ sợ ngươi!"

Vô Thường Đạo Nhân ho sặc sụa quay lại đưa tay ngăn cản, vẻ mặt sợ hãi: "Ấy ấy, có gì từ từ nói, ý ta là ngươi đã thông qua thứ tám tầng thử thách, ngươi hiện tại chính là truyền nhân của lão phu, nên ngươi hiện tại chưa thể đi được!"



Vương Tôn nghe vậy liền sững sờ, chậm rãi thu liễm khí tức rồi hỏi: "Tiền bối, ngài có ý tứ gì?"

Vô Thường Đạo Nhân túng quẩn tiếp tục câu cá: "Nhân gian vạn sự tùy tâm, thử thách thứ tám tầng là thử thách lòng kiên định cũng như nhân phẩm của ngươi, nếu ngươi vừa rồi vì bản thân mình mà tiến lên chính là bỏ mặc đồng đội, bỏ mặc bản thân mình, vậy thì dù cho ngươi có đạt được bảo vật quý giá đến đâu thì tất cả cũng là công cụ của ngươi, tương lai ngươi cũng sẽ là kẻ thất bại, càng không phù hợp làm chủ nhân của Bạch Diễm Ma Hỏa!

Vô Thường Đạo Nhân nói đến đây, một cái bạch sắc hỏa diễm bằng nắm tay liền xuất hiện nhảy tung tăng trước mặt Vương Tồn, tựa như có linh tính một dạng mà nghi hoặc bay lượn xung quanh Vương Tôn

Vương Tôn cũng nghi hoặc nhìn đến cái này vô hại Hỏa Diễm, tại nó bay một vòng hẳn cũng theo đó xoay một vòng nhìn theo

Vô Thường Đạo Nhân tay cầm câu, ánh mắt thanh tịnh tình dòng chảy nước đục: "Ta có một vị nữ bằng hữu tên là

Bạch Diễm, nàng là Ma Tộc người bình thường, nàng sống điểm đạm và chất phác, còn là một người có nghị lực phi thường, tuy nhiên xuất phát điểm là kẻ yếu đuối, thường bị đồng tộc ức hiếp và chê cười, tuy nhiên nàng vẫn tu hành, vẫn ăn uống và cố gắng trưởng thành, cho đến một ngày nàng ngộ ra bản thân mình đã vượt qua tất cả mọi người, đứng tại nơi không người có thể đứng thì cũng là lúc nàng tự thiêu thân mình!"

"Tự thiêu thân mình?" Vương Tôn nghe vậy liền kinh sợ hỏi, bởi vì hắn có thể qua lời nói của Vô Thường Đạo Nhân mà nhìn ra được một khung cảnh, và đó là những gì Vô Thường Đạo Nhân đã chứng kiến

Đó chính là một nữ hài lấm lem chen chúc trong sự hôi thối của Ma Tộc người, nhưng lại luôn mỉm cười hạnh phúc với cuộc đời, là một vị tiểu cô nương khả ái nhưng lại luôn bị những thiếu niên khác đến cướp đồ ăn, nên nàng phải nhặt quả đắng từ cổ thụ mà ăn, lúc khát nước thì nàng lại lấy chiếc vỏ cây hứng từng giọt nước sương mai để uống, trải qua cuộc sống khốn khổ nhưng nàng vẫn luôn cố gắng vượt qua

Cho đến lúc nàng biết được cánh tu hành thì nàng lại âm thầm tu hành, và không hề có ý định trả thù, cũng không hề phản kháng với đám người đến cướp đồ ăn, cho đến lớn lên thì dù cho đó là kẻ yếu đến đập phá nàng trà quán hay đánh phá quầy hàng bày bán bên lề đường những mộc nhân mà nàng cố gắng hằng đêm tạo ra, tuy rằng uất ức nhưng nàng vẫn buông tha và nhặt lấy từng mãnh vỡ mộc nhân ghép nối lại với nhau, tiếp tục tứ phương rong rủi, chịu đựng cuộc đời này vô số sự hành hạ, nhưng nàng vẫn kiên định tiếp tục sống và trưởng thành, và rồi nàng đã bị hại chết bởi một đám côn đồ có thực lực cao hơn nàng, đó là những kẻ muốn làm nhục nàng, muốn đoạt lấy trinh nguyên của nàng, và vì giữ lấy sự trong sạch, nàng đã quyết định thiêu sống mình, khiến cho cả đám côn đồ sợ hãi mà bỏ chạy, có thể thấy đến chết nàng vẫn không hề có ý định giết người, dẫu rằng nàng có thể dẫn hỏa thiêu đốt tất cả
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.