Chương trước
Chương sau
Tại Vương Tôn bài ra bữa cơm, sau đó hắn mở lòng bàn tay lấy ra ba nén hương mà dùng linh lực thắp lên đốt cháy, là hương thơm là ấm áp dành cho người đã khuất, hắn chậm rãi cắm xuống mặt tuyết, hít sâu một hơi liền dập đầu, lời nói nghẹn ngào vang lên, nước mắt khó mà kìm chế, chỉ biết thì thào: “Phụ mẫu, Tu nhi đã về, chỉ là... Tu nhi bất tài vô dụng không thể bảo vệ được hai người trong lúc đại nạn lâm đầu, không thể che chở cho hai người nhục thể vẹn toàn, là tu nhi bất hiếu, Tu nhi đã để cho kẻ thù sống trong hạnh phúc, Tu nhi càng xém chút đánh mất bản thân, và vô dụng hơn là đã đánh mất đi tên của mình, đánh mất đi món quà quý giá hai người đã ban tặng, là ta.. phốc...

Lúc này Vương Tôn muốn nói gì thì từ đâu một mũi tên với hỏa diễm khí tức vô cùng mạnh từ không gian bay ra, trực tiếp xuyên vào lòng ngực hắn, đốt cháy tan nát trái tim hắn, Hắc Tử Chi Tâm theo đó mà không còn

Vù... mũi tên xuyên phá lòng ngực hắn thành cái động to như bàn tay, tiếp đến cực nhanh tốc độ mũi tên xuyên thấu xuống vô tận bên dưới đại địa

“Trúng, mau xuống vây bắt hắn” đám Yêu Tộc trong hư không nhìn đến liền hưng phấn muốn xông lên

Nữ Xà Vương đắc ý muốn thu hồi Hỏa Diễm Linh Cung, lại đột nhiên quát khẽ ngăn đám người lại: “Chậm đã, hình như hắn ta chưa bị đánh trúng yếu điểm!”

Bạch Hổ hóa thành một cái thanh niên cao lớn, bạch y thư sinh trang phục, tay cầm quạt giấy họa sông núi thủy mặc, khí tức bạch quang lóe sáng, ánh mắt lại có chút khó tin nhìn đến nói: “Cái gì, xuyên nát trái tim điều chưa trúng yếu điểm, lẽ nào trái tim hắn nằm bên phải?”

“Để ta thử lại!” Nữ Xà Vương cầm lên cung tiếp tục bắn, bởi vì nàng phát hiện Vương Tôn vẫn chưa bỏ chạy, theo đó đám người cũng tại đứng một bên chờ đợi

Vương Tôn miệng nôn liên tục mấy ngụm máu xuống tuyết trắng, lòng ngực bị phá thành một cái động, hỏa diễm còn tại thiêu thân hắn cũng không quan tâm, tiếp tục dập đầu cái thứ hai, miệng nói một chữ máu liền theo đó không ngừng tuôn ra, bộ dạng của hắn vô cùng thảm hại: “Phụ mẫu, Tu nhi trở về, ta về là muốn nói với hai người, đó chính là Tu nhi đã trả được mối thù diệt tộc, Vương Chính Hùng đã bị ta tiêu diệt, Bạch Tú Ngọc thì đã đền mạng, còn có... ta đã trưởng thành rồi, ta đã có con đường riêng cho chính... phốc... phốc...

Vương Tôn âm thanh chưa dứt, lòng ngực bên phải đã bị hỏa diễm cung tên xuyên phá thành cái động, tại không ngừng thiêu đốt hắn nhục thể, chỉ là hắn mặc kệ, tiếp tục dập đầu cái thứ ba, đôi mắt nhìn lên lại mơ hồ, miệng cười tươi, nhe răng ra mà tự hào nói: “Mẫu thân, phụ thân, Tu nhi sẽ nghe theo lời dạy của hai người, ta nhất định sẽ thật tốt tu văn võ lược, là một đấng nam nhi có trách nhiệm với bản thân, sẽ cố gắng thật tốt tự chăm sóc bản thân, sẽ đắp chăn khi trời lạnh, sẽ uống thuốc khi bị bệnh, phụ mẫu cũng sẽ không cần lo lắng cho ta, với lại... ta ha ha... ta đã có tới hai người thê tử, sau này nhất định sẽ sinh thật nhiều cháu chắt... nhưng... nhưng hai người đã không còn rồi hu hu... Tu nhi xin lỗi, Tu nhi không nên khóc, Tu nhi sẽ thay các người dạy dỗ đời sau thật tốt, kế thừa phụ mẫu nếp sống, ta nhất định sẽ cố gắng.



Chỉ là Vương Tôn lời còn muốn nói đã bị chặn lại, bầu trời Yêu Tộc đã mất kiên nhẫn, một cái Thanh Long to lớn vạn trượng chính là nộ hống xuyên qua không gian, trực tiếp tại không trung tỏa ra thanh quang khí tức tàn phá không gian tầng tầng lớp lớp sụp đổ, lúc này phong bạo kéo đến, trời cao mây đen nổi loạn, sấm sét vang trời, miệng Thanh Long chính là sớm tích tụ năng lượng quả cầu lục sắc quang châu, tại vừa ra liền há miệng nộ hống phun ra hướng đến Vương Tôn, tại đây tựa như lưu tinh thiên thạch mà dùng tốc độ vô cùng khủng khiếp hướng đến

Vương Tôn trong lúc này đã cảm giác được nguy hiểm, hắn lại tiếp tục nói: “Ta nhất định sẽ cố gắng sống thật tốt, xin phụ mẫu yên tâm!”

Lại dập đầu trước phụ mẫu lần cuối, cùng lúc đó hồn hải hắn Hắc Tử Lôi Minh Giới nơi trung tâm, Sáng Thế Ma Đình Thụ chính là từ chín mươi chín trượng không hiểu nhận được thăng hoa mà đột phá đến trăm trượng, rồi tăng lên một trăm lẻ một, cho đến tăng liên tục đến một trăm mười trượng độ cao mới dừng lại, đồng dạng Hắc Tử Lôi Minh Giới cũng bắt đầu bạo tăng kích thước, hồn lực theo đó mà đạt được hưng phấn, chín quả trên thân Sáng Thế Ma Đình Thụ là Sáng Thế Lôi Đình Thụ cũng một lần toàn bộ nồng đậm khí tức thất thải tinh quang...

Và cũng là thời điểm này Thanh Long phun ra lục sắc quang châu đã đánh vào người Vương Tôn, toàn thân hắn nhục thể theo đó mà tan biến một nửa,

Vương Tôn lúc này khẽ hừ một tiếng, thời gian dừng lại, hắn thoát một cái liền vượt qua không gian mà xuất hiện phía sau đòn công kích của Thanh Long, ánh mắt hắn nhìn đến chính là sự lạnh lùng

Băng Hỏa Thần Kiếm hiện ra, cả hai theo đó phân biệt tại không trung lơ lững, một bên là Băng Thiên Thần Kiếm, một bên là Hỏa Thiên Thần Kiếm

“Khiếu.” Băng Thiên Thần Kiếm một cái rực sáng lam sắc tinh quang, khí tức băng hàn tỏa ra ngưng kết trăm trượng không gian, Băng Thiên Tước hư ảnh thoáng một cái liền bay ra, một tiếng ngạo khiếu không gian, vỗ vỗ cánh băng hàn lan tỏa trong không khí

“Ngao hú... Hỏa Thiên Thần Kiếm một cái hỏa hồng rực lửa tinh quang, khí tức hỏa diễm lan tràn đốt cháy cả một vùng trăm trượng không gian, bên trong thân kiếm hư ảnh Cửu Vĩ Hồ phóng ra liền ngao hú một tiếng kinh thiên

Cả hai lúc này ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn đến toàn bộ Yêu Tộc, Thanh Long chỉ là một phần địch ý mà thôi, nên có thể thấy bọn chúng là như thế nào bá khí
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.