Chương trước
Chương sau
Cũng không biết là trùng hợp hay thực sự đại dương đã nghe được lời U Tử, chỉ thấy đại dương bắt đầu cuồn cuộn sóng lớn tựa như sóng thần, thiên địa ẩm ẩm lôi điện, lập lòe đánh loạn vô số nơi, khiến cho lúc tối lúc sáng mà dị thường đáng sợ

Vù vù... gió nối lên, mưa bắt đầu rơi xuống, khắp nơi trên đại dương phong bạo càng lúc càng lớn, đánh cho con thuyền càng thêm lắc lư, đoàn người theo đó mà chao đảo

"Ca ca, ngươi nói có phải đại dương đang muốn trả lời ta hay không?" U Tử ngây thơ hỏi

Tiều Đỉnh lúc này sờ cằm nhìn đến đại dương bạo loạn, sau đó nhìn đến U Tử: "Đại dương nó không trả lời muội, nhưng nó đang nói, nơi đây không thể ở lại!"

"Vì sao?" U Tử có chút khó hiểu nét mặt

Tiểu Đỉnh nhìn đại dương lúc này bắt đầu xuất hiện từng cơn lốc xoáy, sau đó là hàng trăm hàng vạn cơn lốc xoáy hòa vào sấm chớp tạo nên khung cảnh hủy thiên diệt địa, tựa như tận thế thời kỳ sắp diễn ra

Tiểu Đỉnh nhìn U Tử: "U Tử, có lẽ đại dương không biết phụ mẫu muội nơi đâu, nhưng nó nói rằng, chỉ cần muội thoát khỏi nơi đây mới có cơ hội tìm lại phụ mẫu của mình, nếu không mãi mãi sẽ không bao giờ gặp lại họ!"

"Đi tìm sao?" U Tử có chút sợ hãi

Tiểu Đỉnh nắm tay U Tử: "Muội đừng sợ, chỉ cần chúng ta rời khỏi nơi đây, tương lai nhất định sẽ có thể tìm lại muội phụ mẫu hy vọng, nhưng nếu mãi mãi đứng yên thì cũng giống như con thuyền này, dần dần bị phá hủy theo năm tháng, đến cuối cùng tất cả sẽ không còn lại gì, chi bằng theo ta, thoát khỏi nơi đây, ta sẽ cùng muội đi

tim phu mau cua mudi, co duc khong!"

"Chúng ta, cùng nhau, đi tìm phụ mẫu của muội?" U Tử nghiêng đầu sang trái nghi hoặc hỏi



"Phải, chúng ta!" Tiều Đỉnh nói

"Còn có chúng ta!" Mộc Uyển Thanh lúc này bay đến nói

"Tỷ tỷ!" U Tử sững sờ nhìn đến Mộc Uyển Thanh

"Còn có ta!" Lăng Thần lúc này khẽ lên tiếng

"Hu hu... còn có cả chúng ta!" lúc này Tam Hoa Đạo Tặc nằm dưới mặt thuyền liều mạng bám chặt, lại run rẩy lên tiếng

"Các vị..." U Tử thoáng run rẫy

"Đúng vậy, chúng ta sẽ giúp muội tìm lại phụ mẫu!" lúc này âm thanh Vương Tôn vang lên

Đoàn người theo đó nhìn đến đại dương bạo loạn, hai thân ảnh chính là dùng tốc độ khủng hướng đến nơi đây

Vương Tôn lúc này chính là mở ra Sáng Thế Ma Thiên Dực, đôi cánh mang theo hắc diễm cùng thất thải tinh quang tỏả sáng, mỗi lần vỗ cánh tốc độ có thể vượt qua trăm dặm, nơi đi qua liền để lại phía sau hai đường thất thải tinh quang cùng hắc diễm, tựa như dãy tinh hà được tinh không bao vây, vô cùng dài một dãy tinh hà theo

Sáng Thế Ma Thiên Dực mà tạo ra một khung cảnh vô cùng sống động

Và Hồ Mộng Tình chính là đang tựa vào lòng ngực Vương Tôn, được hắn che chở mang đi khắp thế gian nhìn ngắm nhân sinh, một đôi uyên ương khung cảnh thật làm người có chút ngưỡng mộ



Vù... lập tức Vương Tôn hai người liền hạ xuống chiến thuyền, đồng thời thu hồi Sáng Thế Ma Thiên Dực vào trong cơ thể

"Họ trở về rồi!" Mộc Uyển Thanh thì thào

"Lão đại a... hu hu cuối cùng ngươi cũng về rồi a!" Tam Hoa Đạo Tặc khóc thét bò đến ôm lấy chân Vương Tôn mà liều mạng không buông, điều này không khỏi khiến Vương Tôn phiền muộn, chính là họ sức mạnh điều vượt qua hắn rồi a, chỉ là từng cái điều chưa nhận ra, nên gặp cái gì có khả năng nguy hiểm điều như thể run rẩy, nhưng cũng tốt, ngốc có phúc của ngốc, tất cả điều là thuận theo tự nhiên mà thôi

"U Tử, muội sẽ không một mình!" Hồ Mộng Tình khẽ mỉm cười nhìn U Tử

"Mọi người.." U Tử lúc này không hiểu rơi lấy hai giọt lệ, sau đó tiếng khóc nứt nở vang lên, lập tức nó liền nhào vào lòng Hồ Mộng Tình mà khóc lên từng tiếng bi thương, lại có sự uất nghẹn không thể giải bài

Hồ Mộng Tình thấy vậy liền ôm lấy U Tử, xoa xoa tấm lưng gầy yếu mà nói: "U Tử ngoan, hãy khóc đi, khóc càng lớn càng tốt, giải tỏa tất cả uất nghẹn bao năm phải chịu đựng!"

"Oa oa..." lập tức tiếng khóc của U Tử vang lên chấn toàn bộ đại dương, khiến cho thiên địa theo đó càng lúc càng thêm bạo loạn, mỗi cơn lốc xoáy với đường kính hàng trăm trượng lập tức liền dần dần bùng nổ kích thước lên vạn trượng

"Hu hu... chúng ta sẽ chết sao!" lúc này Tam Hoa Đạo Tặc không khỏi hòa theo tiếng khóc của U Tử mà khóc thét lền

Vào lúc này tiếng khóc của U Tử dần nhỏ đi, âm thanh nứt nở điều nhanh không còn, theo đó U Tử trực tiếp ngủ thiếp đi trong lòng của Hồ Mộng Tình, sóng biển theo đó dần dần trở nên bình yên lạ thường, cả vùng biển lập tức trở về bộ dạng tĩnh lặng như chưa hề có chuyện gì

Quay ngược lại sự kiện, nếu nói nguyên do thì có lẽ tiếng hét của U Tử có thể điều động cái này đại dương, tiếng khóc có thể làm đại dương này bạo động, như vậy, đại dương này cũng chính là tiếng lòng của U Tử, câu hỏi U Tử gửi đến đại dương cũng là đang hỏi chính bản thân mình, chỉ là câu trả lời này vô số năm qua không ai có thể giải đáp, nhưng hiện tại đã khác, thiên địa này không ruồng bỏ nàng, sẽ có người yêu quý nàng, sẵn sàng đồng hành với nàng

"Meo ô..." mèo con lúc này chen chúc từ hai người ôm ấp mà đưa cái đầu nhỏ ra kêu một tiếng lấy hơi, nếu không dán chặt thế này nó sẽ bị ngợp thở mà chết mất
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.