Thời gian trôi, trong đại dương hai luồng khí tức cực đại cũng dần tan biến
Tại một nơi nào đó biển khơi, trước hư ảnh Sáng Thế Lôi Đình Thụ thất thải tinh quang tỏa sáng một vùng khu vực, hai thân ảnh ngồi tại đó tựa vào nhau một cách âu yếm, như đang ngồi dưới bên dưới Uyên Ương Thụ một dạng
Trong sự lung linh thất thải tinh quang, nam nhân một cái bờ vai vững trải, mái tóc đen dài bay múa theo gió không chịu bất cứ gàng buộc nào của thế gian, bên cạnh đồng dạng không kém một tuyệt sắc nữa nhan cả người lam sắc lụa y, mái tóc dài tuyết trắng bồng bềnh theo biển khơi, từng làn dịu nhẹ êm đềm và hương thơm ngào ngạt, tạo nên cảnh sắc vô cùng thơ mộng
Vương Tôn âm thanh chậm rãi vang lên: "Tình nhi, xin lỗi nàng!"
Hồ Mộng Tình đầu tựa vào vai Vương Tôn, lại nhìn bên dưới hai tay đang được nam nhân mình yêu thương ôm ấp, nàng mỉm cười hạnh phúc nói khẽ: "Chàng xin lỗi ta vì chuyện gì?"
Vương Tôn nhìn đại dương sóng biển: "Xin lỗi vì ta đã mang nàng bước lên con đường ngập tràn nỗi đau, nếu như ta không xuất hiện thì mọi thứ sẽ..."
Hồ Mộng Tình nhìn đến Vương Tôn rồi khẽ điểm ngón tay lên môi hắn: "Chàng không hề có lỗi, bởi lẽ đây là điều mà ta mong muốn, và chỉ cần chúng ta có thể từng bước một bước qua tất cả sai lầm và chông gai, đứng lên với những khuyết điểm, những mãnh ghép đầy vết thương này mới thực sự là hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3630889/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.