Chỉ là hắn đi vài bước liền chợt hét thảm, khiến cả khu vực đầm lầy tràn đầy tử khí trở nên sinh động, cái mông chính là bị Lục Quang Kiếm vô tình đâm phải, quay lại chỉ thấy sự vô tội của Vương Tôn nét mặt
"Vương đệ.. ngươi... ngươi..." Diệp Trần nghiến răng nói
Vương Tôn vẻ mặt kịp phản ứng nhìn xuống, sau là lúng túng vứt kiếm treo lũng lẳng trên mông Diệp Trần, hắn lại tại đó vò đầu bức tay, vô cùng hối hận: "Diệp ca... ta... ta không có cố ý, là ngươi bảo ta đi theo ngươi... mới...
mới..."
Thoát khỏi khu đầm lầy, hai người Vương Tôn và Diệp Trần tiếp tục lên đường, bọn họ lúc này đã đặt chân đến một vùng đất khác, chính là khu rừng tràn đầy sinh cơ, cổ thụ cao lớn hàng vạn trượng, nếu không sai chính là nơi mà Hợp Hoang Tông nhóm người từng đặt chân lên khi tiến vào thí luyện
Diệp Trần lúc này không dám đi trước, nên nhường Vương Tôn dẫn đường, vẻ mặt hắn lại nói vô cùng nghiêm túc nhìn Vương Tôn như đại địch, cánh tay trái chính là còn tại bịnh mông mà đi, điệu bộ vô cùng chật vật
Vương Tôn âm thầm dùng hồn lực di dời đến trước đường đi Diệp Trần một viên đá ngán chân: "Cho ngươi một viên đá nhỏ"
Nhưng miệng hắn nói nhỏ chính là một tảng lớn
Diệp Trần đột nhiên bị dấp chân đến úp mặt xuống đất, cái mông vết thương chưa lành da non lại lần nữa vỡ ra mà phún máu cả quần
"A..." Tiếng hét bi thảm khiến cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3615862/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.