Chương trước
Chương sau
Diệp Trần kinh ngạc nhìn đến liền hưng phấn nghĩ: "Không ngờ trên đời này lại còn có người vượt qua ta sức mạnh, phải biết đàn kia Huyết Lang điều là tứ giai đỉnh phong, hơn nữa từng cái điều không thua kém gì bên ngoài ngũ giai yêu thú trung kỳ, đến ta còn phải cẩn trọng chiến đấu, cái này thật khiến người khó thể tin tưởng!"

Diệp Trần vừa thoát đầm lầy liền vội chật vật dùng linh lực tẩy rửa cơ thể, xong lại nghĩ đến: "Người này vừa lên liền đả bại Huyết Lang, ngay cả ta cũng không thể làm được, hẳn là một vị ẩn thế gia tộc, nhất định phải lôi kéo quan hệ"

"Đa tạ bằng hữu ân cứu mạng, ta là Diệp Trần, xin hỏi bằng hữu đại danh"

"Tâm tư của ngươi có thế thoát ta hồn lực quan sát sao, nghĩ hay lắm.

Để ta xem ngươi muốn thế nào cùng ta kết giao a" Vương Tôn đánh bay cái cuối cùng Huyết Lang liền nhìn vẻ mặt Diệp Trần, cũng đoán ra tâm tư của hắn, nên nhịn cười không thôi

"Cái gì, ngài chính là Kiếm Thánh đại nhân sao, hân hạnh, hân hạnh, tại hạ Vương Mộc Thành, ta chỉ là vô danh tiểu tốt tại Hoàng Kiếm Môn, ngài không biết đâu, ta vừa rồi là dùng qua Bạo Linh Đan trốn truy sát, dược tính vừa hay vẫn còn, trùng hợp là đám Huyết Lang đó đang suy yếu sức mạnh, vẫn là Kiếm Thánh đại nhân đây vô địch, có thể chống đỡ nhiều như thế yêu thú, ta Vương Mộc Thành vô cùng kính phục, không dám nói cái gì bằng hữu, ngài có thể gọi là... tiểu nhân" Vương Tôn nhìn Diệp Trần bằng ánh mắt ngưỡng mộ, hắn nịnh bợ liên tục khiến Diệp Trần liền lấy lại tự tin, hơn nữa càng nhìn "Vương Mộc Thành" càng thuận mắt

Chỉ là nghe đến câu cuối liền thầm chửi trong bụng: "Tên này là ngốc thật hay ngốc giả, lại dám chửi khéo ta là...

tiểu nhân!"

"Ấy, Vương huynh chớ hạ thấp bản thân, ta đây ánh mắt làm sao có thể sai được, tốt rồi, nếu huynh không chê, ta muốn cùng huynh kết giao làm huynh đệ, từ nay có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, Vương huynh thấy thế nào" Diệp Trần đến vỗ vai Vương Tôn nói

"Thật sao, chúng ta có thế kết giao huynh đệ, từ nay có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu?" Vương Tôn vui mừng hỏi, gương mặt vô cùng chân thật sự ngạc nhiên

"Kẻ ngu này, mới lừa đã như thế tin, không qua lời thề thì chỉ là cái rắm dùng, nghe nói Hoàng Kiếm Môn chỉ là nhị lưu thế lực, ta nếu mời hắn vào thánh địa, không biết hắn còn vui thế nào, đến khi đó ta lấy cớ này ra khiến hắn bán mạng cho mình dùng, dù gì tên này còn như thế cường đại, Diệp Trần ta đúng là thông minh, ha ha" Diệp Trần thầm nghĩ



"Thế a, vậy ta cũng muốn theo ngươi náo đến thánh địa" Vương Tôn thầm hưng phấn nghĩ

"Đương nhiên rồi, nếu Vương huynh muốn, chúng ta hiện tại sẽ là huynh đệ, khi đó, ta sẽ dẫn huynh đến thánh địa tu luyện, một Hoàng Kiếm Môn nho nhỏ không phải thân phận như huynh nên ở đó" Diệp Trần lẫn nữa vỗ vai

Vương Tôn nói

"Ta có thể sao?" Vương Tôn vẻ mặt suy tư

"Đương nhiên là có thể, lời ta Diệp Trần sẽ không thể sai được!" Diệp Trần vỗ ngực nói

Vương Tôn rung rẫy trong hưng phấn, lại thô lỗ vỗ vai Diệp Trần: "Ta... ta đồng ý, đa tạ Diệp huynh, không, là đại ca, Diệp đại ca có thể sao, hơ hơ"

Diệp Trần bị vỗ vai đến nhe răng lại không thể làm gì

"Đương nhiên rồi, Vương đệ, sau này ta có thứ gì, ngươi cũng sẽ như thế, tài nguyên ta cũng có thể nhường ngươi tu luyện" Diệp Trần nhìn Vương Tôn bằng ánh mắt của huynh trưởng nhìn đệ đệ nói, sau đó liền vỗ mạnh lên vai

Vương Tôn để chứng minh tấm lòng

Vương Tôn cười lớn: "Đa tạ đại ca, đệ tin đại ca, ha ha, ta cuối cùng cũng có một đại ca, ca, ngươi sau này là ta thân nhân"

Vương Tôn sao đó liền hưng phấn hướng trời cao hú lên như kẻ ngốc

Diệp Trần khóe miệng nhìn đến không khỏi giật giật: "Tên này đúng là ấu trĩ!"



Vương Tôn lúc này đột ngột xuất ra một cái thanh trường kiếm lục sắc đặt lên cổ Diệp Trần, nụ cười có chút chút tàn khốc hiện lên, khiến Diệp Trần thế giới như sụp đố

"Vương đệ, ngươi... ngươi làm gì thế, ngươi muốn giết huynh sao" Diệp Trần run rẫy nói

"Đại ca, ta vì vui quá nên muốn cùng ngươi đấu kiếm, lại nói đây là Lục Quang Kiếm, giới thiệu một chút, kiếm này rất sắc bén, có thể cắt thịt như rau, nhưng là không ngờ dọa huynh như thế, ta... ta quá vụng về a" Vương Tôn vụng về thu kiếm, vậy mà vô ý lấy thêm một đường huyết trên cổ Diệp Trần xuống, cái này liền khiến hắn sợ hãi tè ướt cả quần

"Diệp đại ca, ngươi hay là cùng ta thử kiếm thế nào, không biết cái này kiếm có thể so với ngươi Kim Quang Thánh Kiếm" Vương Tôn lại bắt ngờ lần nữa đặt kiếm lên cổ Diệp Trần

Diệp Trần nghe hắn nói thế liền hoảng sợ lắc đầu, bước chân run rẫy lùi lại, xua xua cánh tay liên tục: "Tốt, tốt, chúng ta là huynh đệ, không nên đánh nhau, không nên đánh nhau"

"A, là Diệp đại ca dạy phải, vậy chúng ta nên lên đường sao, nghe nói lần này thí luyện có cả bảo vật a!" Vương Tôn cầm kiếm chỉ tứ phương, ánh mắt lơ đãng

"Đi, đương nhiên là đi, nhưng đệ chờ ta một chút!" Diệp Trần nhìn đũng quần rồi nhanh chống chạy vào trong bóng tồi

"À, được, ta sẽ đợi ca!" Vương Tôn nói xong liền ngồi bẹp xuống đất chơi với kiến, điệu bộ vô cùng ngây thơ

Chỉ thấy Diệp Trần đi một lúc liền thay một bộ y phục thanh y mới rồi quay trở lại, hắn cố hít sâu rồi nhìn lọ mọ dưới đất Vương Tôn mà nói: "Được, chúng ta đi thôi, lần này bí cảnh đệ hãy theo ta, sau khi bí cảnh kết thúc liền theo ta trở về Thánh Địa tu hành"

Vương Tôn nghe vậy liền chạy ra phía sau lưng Diệp Trần, cười cười nói: "Rõ, Diệp đại ca!"

Diệp Trần có chút run run, chỉ biết cắn răng dẫn đầu đi trước
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.