Chương trước
Chương sau
Hồ Mộng Tình thoáng yên tâm phần nào khi rõ sự thật phía sau, nhưng là vẫn đứng ngồi không yên nhìn tại từng người một ngã xuống

Tiếng động kinh thiên từ bước chân người cát vang lên khiến sa mạc này cũng rung rẫy, người bên dưới vô lực phản kháng, chỉ biết đứng nhìn nó tỏa ra cực đại hấp lực hút vào trong cơ thể, bọn họ kêu gào tràn đầy tuyệt vọng, tại đó hàng vạn người chính là có chạy đằng trời cũng không khỏi, rất nhanh nó càn quét từ đám này đến đám khác, từng đám số lượng ước tình là dùng vạn sinh linh làm quy đổi

Lúc này trên thân người cát tiêu hóa không kịp năng lượng, chân tay đầu lâu đám người bị lơ lững trên nó vỏ bọc bằng cát nhìn thật kinh tởm, nó ăn người tất cả bộ vị trên cơ thể, mặc bị nó đụng phải liền bị hấp lực từ cát chảy nuốt lấy vào trong từng chút một

"Vương Tôn Chiến Thần, mau cứu chúng ta, mau cứu chúng ta với" hàng vạn người bị vây bắt lúc này phát hiện

Vương Tôn phía đình nhỏ liền như thấy được chiếc phao cứu sinh nên hô hào cầu cứu

Chỉ là Vương Tôn hờ hững như không thấy, bởi hắn không phải là anh hùng cứu thế, mà hắn là tiện quy tắc một dạng, kêu hắn đi náo loạn thế giới thành bách nhân thì được, chỉ cần không thương kinh động cốt đến thế giới, tất sẽ có đất để hắn tiện đến đỉnh cao

"Vương ca, chàng có thể giúp họ sao?" Hồ Mộng Tình tính cách nhân từ, nên là không nhịn được nắm chặt tay

Vương Tôn cầu xin

"Bọn hắn không thật thà, ta nhưng không muốn cứu bọn hắn!" Vương Tôn tìm lý do thoái thác

Vẫn thấy Hồ Mộng Tình nét mặt vẫn hướng đến cầu xin hắn ra tay cứu giúp bọn người kia, Vương Tôn liền mềm lòng rồi: "Tốt rồi, ta sẽ không cứu bọn hắn, nhưng sẽ có cách giúp nàng cứu lấy bọn hắn, nàng còn nhớ vừa rồi chúng ta đánh cua đỏ sao?"

"Còn nhớ!" Hồ Mộng Tình khẽ gật đầu nói

"Tốt, con đó quái vật không mạnh hơn cua lớn bao nhiêu đâu, chỉ là thân thể nó lớn mà thôi, ta biết nó nhược điểm, chỉ cần nàng nghe ta liền có thể.." Vương Tôn sát tai Hồ Mộng Tình mà thầm thì nói, nàng nghe xong liền hai mắt tỏa sáng

"Tốt, vậy bây giờ ta liền sẽ đến đó để cứu người" Hồ Mộng Tình hưng phấn cầm Tử Thanh Kiếm xông ra

Vương Tôn không khỏi lắc đầu nói: "Ngốc nữ nhân, nếu tâm những người kia thật trong sáng, thường ngày biết cố gắng làm gì có kết cục như hiện tại, cần gì những bàn tay rộng lớn từ trời cao vươn ra cứu rồi!"



Lại nói Hồ Mộng Tình vậy mà xông ra đoạn hậu giúp đám người được thoát khỏi quái vật vây bắt

Lúc này đám người có thời gian thở dóc, liền quay đầu châm chọc

"Tốt rồi, có một đứa ngốc giúp chúng ta tranh thủ thời gian chạy chốn, thật xuẩn"

"Ngay cả Vương Tôn Chiến Thần còn sợ chết không dám lên, ả ta chết chắc rồi"

"Lần này ta được sống, ta nhất định sẽ thắp cho nàng ba nén hương, rồi nói trước linh đường, ngươi thật ngu, ha ha..."

"Ta nghĩ chúng ta nên trợ giúp nàng?" có người băn khoăn nói

"Ngươi ở lại mà giúp, bọn ta không có điên"

"Thế ta cũng đâu có ngu, được rồi, vừa nãy chỉ là ta nói đùa, nói đùa a"

"Nhanh, đừng chú ý đến ả, nếu không chúng ta lại chậm trễ cơ hội tốt"

"Đúng thế, mau chạy đi"

"Đã nghĩ các ngươi sẽ như thế!" Vương Tôn chỉ biết híp mắt đứng nhìn đám người lần lượt tháo chạy

"Nha đầu, ngươi là ngu xuẩn, hay là tự đại, vậy mà dám ngăn cản ta giết người?" Người cát khổng lồ Thổ Nguyên có chút thú vị nhìn xuống nhỏ bé Hồ Mộng Tình

"Đại yêu quái, ta đã biết ngươi nhược điểm rồi, chính là bé nhỏ trung tâm cơ thể, tinh hoa nguyên tố, Thổ Nguyên Dị Huyết Sa, dị nguyên tố một trong trăm loại dị thổ cường đại, chỉ là lúc này ngươi rất yếu nhược vì mới hồi sinh, mau mau đầu hàng đi!" Hồ Mộng Tình khí thế hừng hực chỉ kiếm vào người cát mà nói
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.