Hồ Mộng Tình mỉm cười lại hỏi: "Vậy thì ta không muốn theo số đông, như thế nào có thể sống tốt đây?"
Vương Tôn: "Muốn sống lâu ở đời nha, là đừng bao giờ tin vào cái gọi là quy tắc, đừng tin vào những lời sáo rỗng, nhưng a, đó là những kẻ lập dị, bởi vì họ không giống con người, tất sẽ bị thế gian này ruồng bỏ, nên nói người vĩ nhân là những kẻ cô đơn và có suy nghĩ điên dại, bọn họ không tồn tại cái gọi là tình cảm, cái họ có chỉ là Yêu và
Hận, họ có thể yêu lý tưởng, yêu đất nước, họ hiến dâng mạng sống cho đồng bào mà vô hối, còn hận thì chính là hận lý tưởng nào đó, quyết tâm vùi lấp cho bằng được, hoặc nói hận một tộc đàn nào đó chính là quyết tiêu diệt bằng được, và giữa hai thái cực này dù nói là đẹp hay xấu, họ cũng có thể đi đến đỉnh cao của cuộc đời, và cái cô đơn ở đây không phải họ không có bằng hữu tri giao, mà là họ không có cái gọi là dục vọng của phàm thai, trong đời họ lẻ bóng khi về đêm, nhưng thức giấc thì họ có cả một đế chế hùng mạnh, tri giao là những người đi theo họ, cùng họ xây dựng cái gọi là lý tưởng cao đẹp, và cái này chính là lý tưởng cao đẹp, lúc này cuộc sống có tốt hay xấu chính là tự họ quyết định!
Hồ Mộng Tình thoáng im lặng, tiếng đàn chợt hòa vào tuyết trắng mùa đông, nàng khẽ chợt hỏi: "Vậy theo chàng, họ cả đời hiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3615818/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.