Vương Tôn đứng lên vung vẫy quạt giấy nhìn nàng rời đi mà chặt lưỡi chiêu chọc: "Cái gì ta nghe không rõ, là muốn vào phòng hành sự sao, thì ra nàng không thích nơi trong sáng, haiz... nhưng ta là người trong sáng, đêm nay xem ra khó lòng phục vụ nàng rồi, thất kính, thất kính a!"
"A... đại đại vô sỉ!" lập tức âm thanh Hồ Mộng Tình vang vọng trong đêm
Lưu Ly đang ngủ cũng bị đánh thức, sao đó chính là không để ý, đêm mưa rồi cũng sẽ qua, trời sáng nàng vẫn phải tiếp tục lo liệu mọi thứ trong Hồ gia này việc vặt a
Vương Tôn lúc này bất chợt khế xuất khẩu thành thơ
"Đứt đoạn phân ly
Nhị sầu nhị si
Nhất khờ nhất dại
Tiểu đại tri giao"
"Ma Thần a Ma Thần, ta và ngươi nhân sinh có ba điểm tương đồng, thứ nhất là đứt đoạn phân ly, quá khứ mất đi phụ mẫu người thân nỗi đau, nếu tình cảm là bệnh thì có thể trị, nhưng tình cảm đã đoạn thì vô phương trị, đó là điều mà ta và ngươi tại nhân sinh không thể thay đổi"
"Thứ thứ hai là nhị sầu nhị si, ngươi sầu vì không thể thoát khốn, ngươi sầu vì quá khứ không thể tiêu diệt chúng sanh, còn ta si chính là nhớ người thân, nhớ người tình trong mộng, tại nhân sinh ta và ngươi điều là kẻ đáng thương!"
"Thứ ba chính là Nhất khờ nhất dại, tại thế gian không ai hại ngươi, không ai đánh ngươi, ngươi điều muốn bất chấp tất cả tiêu diệt thế gian, còn ta thì càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3615814/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.