Thanh Tuyết lại bình thản cười: “Vương ca, ngươi thật xấu, lão già điều bị ngươi ép đến tức giận”
Vương Tôn đắc ý nháy mắt nàng, xong lại lăn ra đất gào khóc, hoàn toàn không sợ một chưởng ập xuống: “Lão tổ a Lão tổ, chúng ta Tiêu Diêu Phái hôm nay xa cơ, điều bị Tiêu Diêu Tông ức hiếp, đến đại môn điều bị đổi, lại nói có người xấu xa muốn khi sư diệt tổ, muốn diệt chúng ta Tiêu Diêu Phái, ta Vương Tôn hôm nay chết đi thì không sao, nhưng ta mặt điều không còn mặt mũi nhìn lại người nữa, hu hu!”
“Hắn từng gặp qua lão tổ sao?” đám người xung quanh há hốc mồm
“Hắn là hắn nói bậy!” đám người quan sát che miệng cười nói
“Lão tổ, ta không có khi sư diệt tổ…” Hư Huyền ngốc một dạng, vội thu chưởng ấn, lại nói liền lập tức bị phản phệ, khí huyết chạy ngược, tự đả thương chính mình đến hộc máu, có thể thấy một kích vừa rồi không phải đùa giỡn
Vương Tôn lúc này đứng lên nghiêm túc nhìn Hư Huyền nói: “Tốt, không làm khó các ngươi Tiêu Diêu Tông, mắc công lại nói ta đây lấy trẻ ức hiếp già, lại nói Tiêu Diêu có ý nghĩa là gì, Tiêu Diêu chính là không phụ thuộc, không sợ tai họa, ngươi hôm nay thì sao, lại muốn chúng ta ngoại môn đệ tử nhìn các ngươi nội môn sắc mặt, nhìn các ngươi tầng lớp cao hơn xắp xếp, nhìn các ngươi nội môn phía trên bảo hộ sao, thật buồn nôn, lại nói cho ngươi biết, trước khi Tiêu Diêu Tông xuất thế, Tiêu Diêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3551894/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.