Thổ Phong nhìn người đến liền chuyển sang vẻ mặt hưng phấn, hắn ánh mắt nhìn trên dưới thiếu niên tăng y mà chặt lưỡi khen ngợi: “Không ngờ mới hôm qua không gặp, Vô Nhai ngươi lại đột phá viên mãn Thông Linh cảnh, lợi hại a!”
Tăng y thiếu niên mỉm cười, từ tốn nói: “Sơ ý đột phá mà thôi”
Thổ Phong nghe vậy khoé miệng giật giật, ngươi ngưu bức nhất có được không, ta tu luyện điều mạng không cần, ngươi lại nói là thảnh thơi sơ ý đột phá
Một tiếng hừ nhẹ vang lên, đám người nhìn lại thì đó là một cái thanh niên tú tài
Thổ Phong nhìn thanh niên tú tài liền trào phúng nói
“Thái Túc, ngươi đây là đang khó chịu sao?”
Thái Túc lật tay liền xuất hiện quạt giấy, nhẹ nhàng động tác một cách phiêu nhiên: “Là đạo không theo kịp ta tâm cảnh mà thôi, không đột phá là bình thường!”
Thổ Phong nghe vậy liền không nhịn được mà cười: “Thật buồn nôn, ngươi đạo hạnh không đủ, tâm không đuổi kịp đạo ta còn tin, lý nào có chuyện ngược lại”
Vô Nhai thiện tai, thiện tai đi lên: “Trước mặt bần tăng là vô hạn, đời đi ngược với đạo là chuyện bình thường, xưa có người tâm vượt xa đại đạo, lại là đạo không đuổi kịp hắn, sau mới có chuyện Khai Thiên”
Thái Túc nhếc miệng cười: “Đến, nghe thấy sao, chỉ có Vô Nhai mới là hiểu ta nhất”
Thổ Phong nghe vậy ánh mắt chuyển động trái phải, gật đầu nhưng không gật đầu
Lại nói hắn niềm nở kéo Vương Tôn ra trước giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3551850/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.