Chương trước
Chương sau
Không lâu sau, tiến nhập sâu hơn Rừng Thủy Phong, sóng lớn vỗ mạnh khiến từng người dập diều trong nước, bụi rậm to lớn theo đó giảm bớt không ít, đồng thời cổ thụ cũng dần thưa thớt,

việc lẫn trốn để điều tức bắt đầu trở nên khó khăn, mức độ nguy hiểm bắt đầu tăng lên từng chút một

Chưa kể là đối đầu lượng Yêu Ngư không ngừng tăng lên, cấp độ cũng là gia tăng không ít, gặp hai người, Yêu Ngư chính là trực diện xông qua tấn công, chứ không còn như trước nhỏ yếu Yêu Ngư chỉ trong trạng thái bị động

Nhưng, Vương Tôn chính là một chút cũng không hoảng sợ, mỗi khi giết được một đầu Yêu Ngư, hắn liền ngây ngốc tự hỏi, Thổ Phong có chút nghi hoặc nhưng cũng không để ý đến

Khổ cực quần chiến, đối chiến, đấm đá lung tung, ngọn giáo điều có khi không thể sử dụng, cả hai dần dần rơi vào kiệt sức trạng thái…

Đương nhiên thành quả của bọn họ chính là không nhỏ, liên tục đánh hạ thành công hàng trăm Yêu Ngư, túi trữ vật của Thổ Phong điều muốn không đủ không gian chứa, khóe miệng của hắn giãn căng chính là muốn nứt ra

“Vương Tôn, hôm nay đến đây là được, chúng ta trước trở về” Thổ Phong khẽ bơi qua nhắc nhỡ

“Được!” Vương Tôn gật đầu, cả hai liền muốn trở về

Chỉ là vừa quay đầu…

“Ha ha… giao ra túi trữ vật, chúng ta tha mạng chó các ngươi!” đám người Phá Kiếm Môn lần nữa xuất hiện

Đương nhiên từ lâu Vương Tôn đã phát hiện bọn hắn âm thầm theo sau, nhưng chính là một bộ không quan tâm, toàn lực của hắn lúc này điều tập trung vào nghiên cứu cách làm sau để Sát mà không dùng Tâm, tâm tịnh mà vẫn có thể sát

Thổ Phong vẫn một bộ mỉm cười muốn đi lên, nhưng khi lướt qua Vương Tôn liền khẽ xấu hổ nói: “Sư đệ, ngày hôm nay dẫn ngươi đi săn, muốn cho ngươi thử chút món ngon, e là không thể rồi!”

“Sư huynh, ta thấy ngươi nhẫn nhịn có chút giỏi!” Vương Tôn cười đáp

“Ha ha… ta cũng thấy ngươi tâm tính không tệ!” Thổ Phong cười cười muốn tiếp tục đi lên

“Ùm, nói mới nhớ, sao lúc này gặp đám người Phá Kiếm Môn, ta vì sao một chút gì ý định giết người điều không có đây?” đầu Vương Tôn khẽ có chút chấn động nhẹ, Hồn Hải tử lôi đột nhiên nhận được gì đó thăng hoa cực hạn, thắp sáng rực rỡ thần hồn, đường biên giới ầm ầm mở rộng tựa như tấm kính bị phá hủy, nhìn gốc độ khác thì tựa như băng tan, nước biển ầm ầm lấn chiếm, chỉ là hắn không hiểu là sao? Đúng hơn là hoàn toàn không hiểu, giống như thế gian vạn vật trước mắt hắn điều không có tại sao, ngay cả hắn vừa ngộ ra cái gì điều là quên hết tất cả,…

Nếu nói trước đây hắn giết người là vì tức giận, là vì nhận lấy sỉ nhục của thế đời, vì vì bất bình, là vì dục vọng, là vì thỏa mãn niềm vui,… vậy hiện tại trong tâm hắn chính là Vô Niệm

Nhìn đám người trước mặt, tâm hắn tĩnh như hồ

Một bộ dù ngươi muốn tại đây vả mặt, ta chính là một chút cũng không oán không hờn

Một bộ dù ngươi cướp đoạt, phá hủy tất cả những thứ ta yêu thích, ta điều mặc ngươi muốn làm gì thì làm



Hắn tâm đã tuyệt với sát

Nhất đạo thông, vạn sự thông

Đã ngộ ra Tâm Ý, thì thế gian này không còn gì có thể cản hắn bước chân, người nói Tuyệt Tình để thành đại đạo, Tuyệt Nghĩa để thành đại đạo, trải nghiệm Sinh Tử để thành đại đạo, trải qua Luân Hồi để thành đại đạo,… vậy đạo của hắn là gì?

Đó chính là… Vạn Đạo Chi Ý!

Đã ngộ ra bước đầu của Vạn Đạo Chi Ý… ngày sao nếu học kiếm đạo, đao đạo, quyền đạo, đan đạo, trận đạo,… hắn nhất niệm điều có thể Vạn Sự Thông, khi làm việc điều có thể Tâm Tùy Ý Động

Ngày đó Ma Thần truyền thụ cho hắn Thiên Diện Chi Thuật, hắn mất một thời gian ngắn để học tập, Ma Thần liền muốn khen hắn là thiên tài

Ngày đó Ma Thần truyền thụ cho hắn Thôn Phệ Chi Thuật, hắn tốn một chút công phu mới thành công, Ma Thần chỉ là mỉm cười

Ngày đó Ma Thần truyền thụ cho hắn Đoạt Thiên Chi Thuật, hắn tốn một tháng mới chỉ ngộ ra một phần nhỏ, Ma Thần một chút biểu hiện điều không có

Nhưng hiện tại mọi thứ đã khác, tất cả điều tập trung vào một ý niệm, vô dục vô cầu



Thổ Phong vừa bơi lên, chợt bị Vương Tôn kéo lại vai phải

“Sư đệ, ngươi làm sao đây?” Thổ Phong nghi hoặc nhìn qua

“Sư huynh, ngươi nhẫn giỏi, ta tâm tính lại tốt, hay là chúng ta thử kết hợp lại xem như thế nào, dù sao nơi đây sóng to gió lớn, đêm nay lại thanh vắng” Vương Tôn quả thực có chút tiếu ý nói, nhưng đây không phải là sát ý, mà là hành động theo bản tâm, tâm tùy ý động, giết là giết, không có tại sao

“Haha… nếu ngươi không ngại, ta là ngươi sư huynh thì có gì mà sợ, chút nữa nhìn sắc mặt ta làm!” Thổ Phong nói xong liền trở lại nhiệt tình nhìn đám người Phá Kiếm Môn

Mắt thấy Thổ Phong muốn đưa lên trữ vật, một thanh đại đao lam sắc băng hàn đột ngột xuất hiện trước người, một tiếng nộ long theo đó gầm lên một tiếng kinh khủng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.