“Hoa Hoa ngươi lại như thế ta sẽ không để ý ngươi đâu!” Từ Như Nguyệt không kiên nhẫn nói
“Vâng, tiểu thư” sợ hãi nói, Hoa Hoa liền đặt cái kia đàn cầm trước người Từ Như Nguyệt
Vương Tu cũng là nhanh chống định thần lại, một bên nghe nàng ta đàn tấu, trong bụng lại thầm nghĩ: “Đại ca Lâm vũ của ta ơi, ngươi một cái không yên tâm tu luyện, lại đối với cầm nghệ học tập làm gì không biết, hiện tại xong, ta làm sao biết về cầm nghệ mà đánh giá đây?”
Khi tiếng đàn kết thúc, Từ Như Nguyệt chẫm rãi nhìn Vương Tu: “Biểu ca, hôm nay ta đàn thế nào, lần trước rời đi ngươi nói ta cầm nghệ chính là vẫn còn thô ráp, hay bằng hôm nay ngươi cũng tấu một bài để giải đáp ta thắc mắc được không?”
“Xong rồi đại ca, ngươi còn nói người ta cầm nghệ thô ráp” Vương Tu chuyện trước chưa thấu, chuyện sau vấn đề kéo tới
“Ha ha... hôm nay biểu muội ngươi đàn rất tốt!” Vương Tu vội cười gượng gạo
“Rất tốt? Rõ là ta vẫn chưa cảm nhận được sự diệu nhẹ bên trong tiếng đàn của mình!” Từ Như Nguyệt khó hiểu nói
“Làm sao đây?” Vương Tu một bộ gãi đầu suy tư
“Đúng rồi, ngoại công từng nói, luyện kiếm phải chú trọng ý cảnh, ta thử nói bừa xem sao!”. Cop qua cop lại, t𝘳ở lại t𝘳ang chính ~ t𝘳umt 𝘳uyen﹒vn ~
“Biểu muội, ta thực sự không nói sai, ngươi hôm nay đàn quả thật là tốt hơn trước rất nhiều, nhưng là...” Vương Tu tỏ vẻ một bộ cao nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3551774/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.