Đứng lên mở ra một căn phòng, Vương Tu thấy bên trong cất toàn là sách, chỗ mài mực kia vẫn còn viết dang dở một trang giấy
Cầm trang giấy lên đọc một lượt: “Hôm nay gia tộc khảo hạch, ta Lâm Vũ sợ là không thể thông qua, nhưng ta nhất định sẽ cố gắng, chỉ khi ta thành công, ta mới có thể thu được tài nguyên tu luyện, mẫu thân dưới suối vàng mới vui vẻ vì ta, mẫu thân biết không, phụ thân vẫn luôn không công nhận ta, tên kia ca ca Lâm Phong vẫn thường xuyên bắt nạt ta, nhưng mẫu thân yên tâm, Lâm Vũ con vẫn sống tốt, đúng rồi, hiện tại thời gian khảo hạch đã tới, con phải đi...”
“Hít!” Vương Tu không kìm lòng được mà hít sâu, cố nén cơn giận, lại cẩn thận xếp lại trang giấy, ánh mắt rơi vào bên dưới gốc bàn một hộp gỗ, mở ra liền tại bên trong điều chất chứa nỗi đau mà Lâm Vũ trải qua, Vương Tu cầm lên đọc tất cả từng trang một
“Quá đáng hận, lẽ nào chỉ vì hắn là con của một tì nữ thì không thể được tôn trọng hay sao, còn tên Lâm Mộ Thường kia thì sao, làm ra chuyện bất nhân lại đối với bọn họ mẹ con bất nghĩa, Lâm Vũ nhiều lần bị thương, nhiều lần bị chà đạp, nhiều lần bị hạ nhân kinh thường sỉ nhục, còn hắn lại không hề quan tâm, đây còn là phụ thân sao?” Vương Tu tức giận lại nhanh chống kìm nén mà cẩn thận cất đi số thư vào hộp gỗ, lại thu vào nhẫn trữ vật lưu tại bên người
Bước đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-ton-chien-than/3551773/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.