Không phải hồi kết của hồi kết
Tôi luôn tự nhủ rằng, nếu một ngày nào đó chúng ta không còn được ở bên nhau nữa, xin hãy coi như chúng ta vẫn còn ở bên nhau.
Lời đề
1. Tôi nhìn lại con đường mà mình đã trưởng thành, xem xét lại từng ngày, từng ngày một, tôi đứng bên đường hai tay thọc vào trong túi chiếc áo ấm, nhìn thấy vô số người đi qua không có chút biểu lộ tình cảm gì, thỉnh thoảng có người dừng lại mỉm cười với tôi, rạng rỡ như hoa đào. Tôi biết rằng, những người dừng lại đó cuối cùng sẽ sưởi ấm cuộc đời tôi, nhìn họ, tôi như muốn không rời bỏ họ.
2. Khi tôi còn trẻ, trẻ tới mức có thể tùy ý nói gì cũng được, sống thế nào cũng được và làm bất cứ việc gì tùy thích, tôi đã từng viết rằng, bạn bè của tôi chính là dũng khí để tôi tiếp tục sống, họ cho tôi năng lực sống, và cho tôi đối mặt với thế giới này mà không hề biết sợ.
Phần cuối của cuốn tiểu thuyết này tôi xin dâng hiến cho bạn bè của tôi, những người bạn đã cùng tôi vui buồn cưỡi những chiếc xe đạp đi qua tuổi thanh xuân đơn bạc của chúng tôi, tôi nghĩ, chúng tôi đều ghi nhớ những ngọn gió thổi ngang qua những năm tháng trẻ trung của chúng tôi để khắc ghi lại những nỗi buồn, niềm đau khổ và cả những dấu vết không thể nào xóa đi được trên những khuôn mặt của chúng tôi.
Hãy cho chúng tôi để lại những dấu tích của những lời than
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-quoc-ao/2405516/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.