Sau khoảng thời gian vất vả lên đường, cuối cùng họ cũng về đến doanh trại. Các binh sĩ trong doanh trại đều hướng ánh mắt nhìn về phía cô. Có lẽ đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy chủ tướng cao cao tại thượng của mình đưa theo một nữ tử vào quân doanh. Cô nhìn mọi thứ xung quanh một cách lạ lẫm
- Tiêu Cảnh Nghi: Nhìn gì thế?
- Nguyên Vân: Không có gì
- Tiêu Cảnh Nghi: Trầm Phong, đưa Nguyên cô nương đi nghỉ ngơi đi
- Trầm Phong: Vâng. Mời Nguyên cô nương đi theo ta.
Trầm Phong dẫn cô trở về lều nghỉ ngơi.
- Trầm Phong: Nguyên cô nương, nếu cô cần gì có thể đến tìm vương gia hoặc nói với ta cũng được. Bên kia là lều của ta, còn bên này là của vương gia
- Nguyên Vân: Đa tạ Trầm Phong đại ca
- Trầm Phong: Nguyên cô nương đừng gọi vậy, cứ gọi tên ta là được
- Nguyên Vân: Được
- Trầm Phong: Vậy ta đi trước
Sau khi Trầm Phong rời đi, cô nhẹ nhàng bước vào trong lều nghỉ ngơi. Ở bên ngoài, các binh sĩ cũng bàn tán xôn xao, thậm chí có một vài người còn vây quanh hỏi Trầm Phong.
- Trầm Phong: Mún biết sao? Vậy để ta bẩm báo lên vương gia nói cho các ngươi biết nhé
- Đừng, bọn ta đi ngay
Nói rồi nhóm binh sĩ đó vội vàng chạy đi tập luyện. Trầm Phong nhìn họ một cái rồi đi vào lều của Tiêu Cảnh Nghi.
- Trầm Phong: Vương gia, thuộc hạ đã sắp xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-yeu-kieu/3620453/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.