Sáng hôm sau, mặt trời đang dần lên cao chiếu tia nắng ấm vào trong của hang. Nguyên Vân cũng dần tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn hắn với vẻ mặt hoài nghi.
- Tiêu Cảnh Nghi: Đêm qua là tự cô dựa vào ta mà ngủ, ta chẳng làm gì cô hết
Nghe vậy, cô ngại ngùng đứng dậy đi ra bên ngoài hít thở một chút. Cũng may, lúc này đám thuộc hạ của y vẫn chưa tỉnh giấc. Tiêu Cảnh Nghi nhìn theo bóng lưng của cô mà chợt mỉm cười. Y thích trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng có lẽ đây là cô gái đầu tiên khiến y cảm thấy thú vị nhiều như vậy.
Một lúc sau, đám người Khải Phong cũng ngủ dậy, vừa đúng lúc cô cũng bước vào.
- Tiêu Cảnh Nghi: Đi thôi, về doanh trại
- Khải Phong: Vậy vương gia, còn Nguyên cô nương thì sao?
- Nguyên Vân: Ta....
- Tiêu Cảnh Nghi: Mạng của cô do cả gia tộc cô giành lấy, quay về để chết hay đi theo ta để sống cô tự chọn đi
Nói rồi Tiêu Cảnh Nghi cũng không tiếp tục chờ đợi mà bỏ đi luôn. Không còn cách nào khác, cô đành chạy theo hắn đến Đại Ngụy. Không biết đã qua bao lâu, họ dừng chân ở một khoảng trống sâu trong rừng. Như một thói quen, cô vẫn chọn ngồi cách xa bọn họ.
- Tiêu Cảnh Nghi: Cô ngồi đó cẩn thận chút nữa có con hổ xông ra vồ lấy cô
Nghe vậy cô giật mình bất giác quay người nhìn ra phía sau lưng rồi lại nhìn hắn, cô nhíu mày lại
- Nguyên Vân: Ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-yeu-kieu/3620452/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.