Một lúc sau, Nguyên Vân chậm rãi bước vào bên trong, cô đi đến bên cạnh Tiêu Cảnh Nghi rồi ngồi xuống. Đôi tay cô đưa ra định rút mũi tên nhưng cô lại chần chừ một lúc. Hắn cũng thừa biết cô không phải không muốn giúp hắn mà là sợ không dám giúp hắn rút tên. Cô lần nữa muốn rút mũi tên ra nhưng lại bị hắn cản lại.
- Tiêu Cảnh Nghi: Để ta
Nói rồi Tiêu Cảnh Nghi dứt khoát rút mũi tên ra, hắn đau đớn nhưng không muốn doạ cô nên đành cố kiềm nén cơn đau vào trong. Nguyên Vân vội vàng cởi áo hắn ra, dùng chiếc khăn tay của mình giúp hắn lau vết thương, cầm máu rồi thoa thuốc cho y. Khoảnh khắc cô ngước lên hỏi hắn một câu, đôi trái tim như loạn nhịp
- Nguyên Vân: Đau không?
- Tiêu Cảnh Nghi: Không đau
Hắn cứ nhìn cô mãi khiến cô ngại ngùng
- Tiêu Cảnh Nghi: Tên của cô là gì?
- Nguyên Vân: Ta... Ta họ Nguyên tên chỉ một chữ Vân
Tiêu Cảnh Nghi ghé sát vào tai cô thì thầm
- Tiêu Cảnh Nghi: Tên đẹp, người lại càng đẹp hơn.
Lời nói khiến cô bất ngờ vội né ra xa hắn. Hắn lại nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô rồi cười, nụ cười phóng khoáng của một kẻ thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
- Nguyên Vân: Sao huynh thích trêu ghẹo người khác thế?
- Tiêu Cảnh Nghi: Đùa một chút cũng không được, sao cô khó tính thế? Đến đây, ta thoa thuốc cho cô
Nguyên Vân nhìn hắn rồi lại nhìn vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-yeu-kieu/3620450/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.