Ta muốn vào đó.
- Nhiên nhi, bình tĩnh lại.
- Buông ta ra.
- Nhiên nhi, nàng có nghe bổn Vương nói gì không?
- Vậy chàng bắt ta phải làm sao? Ngồi yên chỗ này đợi à, đợi đến khi nào? Người bên trong là cha của ta đó, ta có thể phó mặc được sao?
Mạch Yên Nhiên không ngăn được tâm can cào xé, nấc lên từng tiếng vùng vẫy muốn xông vào.
- Được, vậy ta sẽ vào cùng với nàng.
- Vương Gia, trong đó gió to, sườn đồi tuyết lở rất nguy hiểm, một mình ta là đủ rồi.
- Không được, bổn Vương vẫn muốn vào đó với nàng, cùng nàng tìm Mạch tướng quân.
- Ta cũng cùng đi.
Mạch Ý Lan ngồi trên bạch mã lao đến, trước con ngươi ngỡ ngàng của Yên Nhiên, cô ta kiên định bước xuống.
- Vì sao cô lại đến đây?
- Sao ta lại không thể đến đây, ông ấy cũng là cha của ta mà. Nhanh đi thôi, còn chần chừ mặt trời sẽ tối mất, trễ một chút thì cha phải chịu khổ thêm một chút giữa thời tiết này, phải nhanh chóng tìm thấy cha.
Nói rồi ba người bọn họ dẫn theo nhau bước vào bão tuyết, mặc cho đám người bên ngoài ngăn cản.
Trời mỗi lúc càng đổ dày mưa tuyết, cái rét cóng cứ âm sâu vào da thịt qua lớp vải mỏng manh, có thể cảm nhận ra môi răng khẽ run lên bần bật, cứ vậy mà lục lọi trong mớ hỗn độn rất lâu.
Họ thay phiên nhau gọi tên Mạch Tử Sâm, Mạch Ý Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-xung-hi/2722303/chuong-34.html