"Ngữ Thu a di, có thể để Ngạo nhi yên tĩnh một chút không."
Đám người Phong Dạ Hàn luôn chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được Băng Lam trầm mặc đi ra.
"Cô. . .Hàn Vương Gia, tiểu thư nói người không cần chờ nàng nữa, cũngkhông cần đi Hầu phủ tìm nàng, nàng sẽ không trở lại nơi đó nữa. Bảotrọng!" Băng Lam nói xong, điểm nhẹ chân, nhanh chóng đi xuống chân núi.
Mắt phượng của Phong Dạ Hàn lạnh lẽo như hàn băng, tay nắm chặt, gầm nhẹ: "Điều tra, điều tra cho ta."
Truy Nguyệt, Bích Nguyệt, Lãm Nguyệt nhanh chóng biến mất trước mặt họ, chỉ còn một người Xuất Nguyệt ở lại.
"Xem ra ta còn có cơ hội." Trong lòng Thượng Quan Dực sung sướng, nhiều ngày bực tức như vậy cuối cùng cũng có cơ hội nói ra.
Phong Dạ Hàn liều mạng dùng khinh công, như gió lốc đi xuống chân núi.Xuất Nguyệt cũng phải dùng khinh công chạy như điên đuổi theo.
Phong Hề Ngạn giật giật khóe miệng, trong đôi mắt màu trà nhiều hơn mộttia thú vị. Phong Hành Thượng ngước cổ, thở dài nói: "Thần công của thất đệ thật sự không ai có thể sánh bằng."
Gió hiu hiu thổi, nước sông Dịch lạnh ghê, ở một chỗ dưới thác nước, một bóng dáng trắng ngà nhẹ nhàng di chuyển, kiếm trên tay vung lên liêntục.
Kiếm thuật thay đổi tự nhiên, bộ pháp linh hoạt, tư thế tự nhiên màtuyệt đẹp, khí thế lưu loát, kết hợp cương nhu, lúc chợt bình thản vữngvàng, lúc chợt lên xuống thoải mái, hoàn mỹ dung hợp đủ tĩnh, buông, ổn, đều, chậm, hợp, liền mạch, xoay tròn, tự nhiên như vậy làm cho người ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-vo-lai-cua-han-vuong/1586558/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.