Sau đó, vị đại ca ca kia nói muốn đi, liền đem tuyết ngao để lại cho Ngạo Tình.
"Oa! Tiểu thư, ngươi bốn tuổi liền bắt đầu gieo họa rồi. Sẽ không phải làtiểu tình nhân chứ?" Băng Tâm rất không sợ chết la hét. Băng Lam đứngbên cạnh muốn ngăn cản cũng không kịp, vội nháy mắt cho Băng Tâm. BăngTâm liếc nhìn Phong Dạ Hàn cách đó không xa quả nhiên sắc mặt thay đổi.
Ngạo Tình liếc băng tâm một cái, đứa nhỏ này tư tưởng cũng quá không thuầnkhiết. "Cái nha đầu hư này, đứa trẻ bốn tuổi thì biết gì chứ? Có phảiđầu ngươi bị cửa kẹp không." Nhưng đúng là đại ca ca cho nàng cảm giácan toàn không thể nói được, sợ là trong lòng có một chút thích, cũng cóthể nói là một loại tin tưởng cùng lệ thuộc.
Băng Tâm cười khúc khích gật đầu, Huyền Ngọc tử cũng cười tự tại.
"Này sau đó thì sao, sao lại không thấy này Tuyết Ngao đâu?" Băng Lam nghi ngờ nói, Băng Tâm bên cạnh cũng gật đầu.
Sắc mặt Ngạo Tình trầm xuống, "Sau lại... Đại ca ca đi được hai tháng, mộtđêm mưa đột nhiên nó như phát điên cắn đứt sợi dây chạy ra ngoài, từ đókhông trở về nữa."
"Ta nghĩ Tuyết Ngao quá nhớ chủ nhân, đi tìm hắn." Băng Lam nhìn tiểu thư nhà mình giống như rất đau buồn, vội vàng an ủi.
"Thì có lẽ a...! ." Ngạo Tình ra vẻ nhẹ nhõm cười cười, vuốt ve Tuyết Ngao bên cạnh.
"Hắc hắc, ta đoán vị đại ca ca kia khẳng định rất đẹp trai rất phong cách,cho nên nó không thể chấp nhận tiểu thư." Băng Tâm không tim không phổitrêu ghẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-vo-lai-cua-han-vuong/1586553/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.